Edit: Thụy Miên
Mặt trời nhô lên, ánh nắng tản ra cả một vùng đất, giọt sương óng ánh trong suốt trên ngọn lá được nắng chiếu lấp lánh.
"Hô hô."
Hai bóng dáng đang từ xa thong thả chạy tới.
"Khuynh Thành, nghỉ chút đi." Tô Nhạc Thiên dừng lại, đưa nước khoáng trên tay cho Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành nhận lấy, mở nắp bình ra trực tiếp ngửa đầu uống, có lẽ bởi vì uống quá nhanh hoặc là bởi vì tập luyện, mồ hôi hòa với nước chậm rãi chảy từ gò má xuống, ẩn vào trong cổ áo.
Bên kia Tô Nhạc Thiên nhìn thấy, trên mặt có chút khô nóng, cầm lấy một bình nước khác uống ừng ực.
Mặc Khuynh Thành mờ mịt, "Cậu khát như vậy?"
Tô Nhạc Thiên nhìn cô, mồ hôi trên mặt vẫn như trước, ánh mặt trời ôn nhu chiếu xuống bên sườn mặt, giống như là nữ thần mặt trời, xua đi âm u trong nội tâm của cậu.
Nội tâm của cậu vừa động, kìm lòng không được giơ tay lên, muốn chạm vào người con gái đã đem lại ánh sáng cho mình.
"Cục cưng."
Chai nước khoáng trong tay Mặc Khuynh Thành rơi xuống đất, cô lại không phát giác, sững sờ nhìn về phía trước, giờ khắc này, thời gian dừng lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, Mặc Dận phong trần mệt mỏi đang đứng, tay kéo rương hành lý, đầu tóc rối loạn, tiều tụy khó giấu.
Cái này cũng không thể trách anh được, anh cũng muốn dùng tư thế hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Mặc Khuynh Thành, nhưng mà bởi vì quá nhớ cô, một ngày có 24 tiếng đồng hồ,1440 phút, 86400 giây, anh lại nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496257/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.