Edit: windy
Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên nổi lên một trận gió to, cửa sổ trong phòng hơi hơi mở bị gió thổi làm bùm bùm vang dội, một giây sau, hạt mưa lớn như hạt đậu nhỏ giọt rơi xuống từng hạt, đập lên trên mặt kính.
“Hô.”
Mặc Khuynh Thành đang ngủ say đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lan Tuyết Mai cùng với gió lớn mưa rào, hít sâu một hơi, có chút yếu ớt xuống giường đóng cửa sổ lại.
Hơi tựa lên cửa sổ, hơi lạnh thấu xương không do dự từ da thịt tiến vào trong cơ thể, mà cô lại không có chút cảm giác nào.
Lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến những cảnh tượng trong mơ vừa rồi, cảm thấy phức tạp.
Bọn họ rốt cuộc là ai, vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Trong trí nhớ của cô chưa bao giờ có hai người này, nhưng giọng nói kia lại thật là quen thuộc...
“Két.”
Mặc Dận ở thư phòng thấy mưa gió bên ngoài quá lớn, lo lắng đến xem, ai ngờ nhìn thấy Mặc Khuynh Thành ở cửa sổ, đôi mắt thâm thúy, bước nhanh đi lên phía trước, ôm cô vào trong lòng, giữa lông mày nhíu chặt.
Quả nhiên, trên người lạnh ngắt.
Thình lình bị ôm khiến cho cô hồi phục lại tinh thần.
“Dận?”
Mới phun ra một tiếng, cô liền sửng sốt.
Mặc Dận nghe âm thanh khàn khàn, mày nhíu lại càng khẩn trương.
“Cục cưng đứng ở đây bao lâu rồi?”
Mặc Khuynh Thành tự biết đuối lý, nở nụ cười lấy lòng, nói cũng không nói, dùng tay chọc chọc, bày tỏ bản thân mình không đứng được bao lâu.
Mặc Dận thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496414/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.