Có lẽ cũng là sự quen thuộc sau ba năm ngủ chung giường.
Phương Hy Niên lúc này cũng hiểu, người này cũng là một con lừa bướng bỉnh như mình, lời hỏi là có được không, nhưng thực tế khi vừa thốt ra đã quyết định rồi—
Được hay không được, người này vẫn sẽ làm như vậy.
Thế là cậu nhướng mày, nhìn sâu vào Bạc Thiệu Thiên một cái, rồi cũng mặc kệ anh.
Dù sao núi cao đường xa, chuyện tương lai ai mà nói trước được.
Có lẽ là nhất thời cao hứng.
Có lẽ lại là điều gì khác.
Vậy ai mà biết được.
l**m qua răng hàm cười thờ ơ.
Phương Hy Niên đút hai tay vào túi, giả vờ gật đầu nghiêm túc: “Được thôi, vậy thì…”
“Chúc anh may mắn.”
Phương Hy Niên cười rạng rỡ với Bạc Thiệu Thiên.
Gió tuyết vẫn thổi, thổi khiến mặt người ta đau rát.
Bạc Thiệu Thiên chỉ cụp đôi mắt đen, nhìn chằm chằm vào cậu.
Ánh mắt sắc như ngọn đuốc, quyết chí phải đạt được.
…
Thực ra khi Phương Hy Niên bắt đầu đến chỗ Sầm Hề để tư vấn tâm lý, đối phương còn hỏi cậu, có cảm thấy mình tương tự với kiểu gắn bó né tránh hay không.
Lúc đó Phương Hy Niên chưa biết từ này có nghĩa là gì.
Nghe người ta giải thích rõ ràng rồi, lại cứng miệng nói cảm thấy mình không phải.
—”Tôi không nghĩ tôi là như vậy.”
—”Nhưng anh muốn nghĩ như vậy, cũng được.”
—”Tùy anh nghĩ sao cũng được.”
Dù sao, cũng không liên quan đến tôi. Phương Hy Niên nghĩ.
…
Tổ đạo diễn thấy mọi người đã nghỉ ngơi gần đủ, liền bảo mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chong-cu-tham-gia-show-thuc-te-ly-hon/2990392/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.