Năm ta mười tuổi, vì muốn học bơi, ta nhảy vào Hồ Thái Dịch, suýt nữa c.h.ế.t đuối.
Thôi Tài Nhân đã cứu ta, bản thân bà ấy lại c.h.ế.t đuối trong Hồ Thái Dịch
Mẫu phi ta mang tới tế bái Thôi Tài Nhân.
Ta quỳ gối buồn bã trước quan tài, khi mở mắt ra, thấy Lục Hoàng muội nhìn ta.
Trong khoảnh khắc đó, ta giống như thấy được trong sương mù dày đặc, có một bồn m.á.u rất lớn, bừng tỉnh hiểu ra rằng, Lục Hoàng muội hận ta, hận ta đã hại c.h.ế.t mẫu thân của muội ấy.
1.
Ta muốn tập võ.
Phụ hoàng không đồng ý.
Người hy vọng ta làm một thần tử có năng lực, tương lai phụ tá Thái Tử.
Phụ hoàng đánh cược với ta.
Người nói, nếu ta có thể học bơi biết bơi, người sẽ đồng ý cho ta tập võ.
Người biết ta sợ nước, chắc chắn ta sẽ thua cược.
Bên cạnh ta thường có rất nhiều người xung quanh, nha hoàn, gã sai vặt, hầu cận.
Bọn họ có người có trách nhiệm chăm sóc ta, có người bảo vệ ta, có người nghe ta sai bảo.
Ta muốn thắng cược với phụ hoàng.
Mỗi khi cưỡng ép bản thân mình vào nước, ký ức lúc còn bé rơi xuống nước lại một lần nữa bóp nát lý trí của ta, khiến cho ta lâm vào lốc xoáy sợ hãi, trong nước giống như có xúc tu túm lấy ta, kéo ta vào đáy nước sâu.
Ta chỉ cần quằn quại, bọn thị vệ đã một đám nhảy xuống nước, muốn nghĩ cách cứu ta.
Bọn họ không dám để ta mạo hiểm một chút nào, bởi như thế sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ, ta thường không cần kêu cứu đã bị cứu lên.
Ta có một người dạy bơi, dưới sự trợ giúp của hắn, sau khi không ngừng thử thách khiêu chiến, ta cơ bản chỉ có thể xuống nước mà không sợ hãi.
Nhưng mà, đây dường như là cực hạn của ta.
Ta nhiều nhất chỉ có thể làm được như thế, còn rất xa mới có thể gọi là biết bơi.
Ta hỏi thầy dạy bơi: “Vì sao?”
Hắn không dám nói thật.
Ta cũng không ngốc, trong lòng ta rõ ràng vì sao ta không làm được.
Ta biết, trên bờ có vô số người chờ nghĩ cách cứu ta lên, ta nhất định sẽ không bị c.h.ế.t chìm trong nước.
Sâu trong nội tâm của ta không có sợ hãi, nên vĩnh viễn không học được bơi.
Ta trốn người bên cạnh, trộm đến Hồ Thái Dịch, trộm đánh cược một trận.
Năm đó ta mười tuổi.
Ta không biết nước Hồ Thái Dịch lại lạnh như vậy, sâu như vậy…
Trong thời điểm ta rơi vào nước, hơi ấm trên người ta bị rút ra.
Ta định dựa theo những gì thầy dạy bơi đã dạy mà không chế bản thân mình, lại hoảng sợ mà phát hiện, những điều mà thầy dạy, hoá ra ta không học được gì.
Nha hoàn hay gã sai vặt đều không có ở bên cạnh.
Hầu cận cũng bị ta tách ra.
Đúng như ta mong muốn lúc này cũng không có ai tới cứu ta.
Ta lấy tính mạng của mình để trả giá cho sự ngu xuẩn mù quáng của bản thân.
Cũng may mà trời không tuyệt đường người, có người nghe thấy tiếng ta ngã xuống nước.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nàng phát hiện ta rơi xuống nước, đầu tiên là liều mạng kêu cứu từ bốn phía, sau đó, dường như phát hiện ra ta không chờ được đến khi có người tới cứu.
Nàng nhảy vào nước.
Ta cho rằng, nàng nhảy vào nước, chắc chắn là sẽ biết bơi.
Chưa từng nghĩ rằng nàng không hề biết.
Nàng chỉ là liều mạng hơn so với ta, bởi vậy mà biết hơn so với ta một chút thôi.
Khi nàng rơi xuống bên cạnh ta, nàng dùng đôi tay nâng ta lên.
Sau đó, mọi người ở trong cung đều nói, ta dẫm lên đầu của Thôi Tài Nhân, dẫm nàng vào trong nước, nhờ thế ta mới có thể bò lên bờ.
Bọn họ nói sai rồi.
Ta không dẫm lên đầu của nàng, mà nàng liều mạng nâng ta lên đôi tay và bả vai của nàng.
Ta dẫm lên nàng bò lên bờ, nàng lại bị rong rêu trong Hồ Thái Dịch cuốn lấy.
Nàng bị c.h.ế.t đứng ở trong nước.
Vì cứu ta mà chết.
Ta mù quáng ngu xuẩn không khiến mình mất mạng, lại khiến cho một người vô tội khác mất đi tính mạng của mình.
Nàng là Tài Nhân của phụ hoàng, ở Thừa Trạch Điện hẻo lánh, có một nữ nhi vừa mới tám tuổi.
Quan tài của Thôi Tài Nhân đặt ở giữa Thừa Trạch Điện, mẫu phi mang ta tới đó tế bái, lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhi của nàng.
Muội ấy tên là Triệu Trường Sinh, là Lục hoàng muội của ta.
Nàng một mình lẻ loi quỳ gối trước quan tài của Thôi Tài Nhân.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cảm thấy nàng giống như một con búp bê đất không có mắt.
Cũng không phải thật sự là không có mắt, mà tương phản, đôi mắt của nàng rất lớn, tròng mắt vô cùng an tĩnh.
Không giống với các hoàng muội khác, đôi mắt của nàng giống như không động đậy, không có ánh sáng, nhìn thật kỹ thì trống rỗng, giống như một vũng nước lặng.
Nàng giống như bị người khác moi tim, chỉ còn lại một túi da, mở ra xem, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Ta quỳ gối trước quan tài của Thôi Tài Nhân, buồn bã mở mắt ra, Lục Hoàng muội nhìn ta.
Trong khoảnh khắc đó, ta giống như thấy được ở tận sâu trong sương mù dày đặc có giấu một mồm to đỏ như máu, bừng tỉnh hiểu ra được, Lục Hoàng muội hận ta.
Nàng hận ta hại c.h.ế.t mẫu thân của nàng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.