23.
Trong lòng ta ôm suy nghĩ chắc chắn phải chết, đấu đá lung tung.
Chỉ cầu báo thù, không quan tâm đến kết quả.
Năm Trường Khánh thứ 31, Hoàng Đế tự ban chiếu cáo tội bản thân.
Chiếu thư viết: “Trẫm tại vị hơn ba mươi năm, cần chính, chưa chắc chậm trễ.”
Hướng về tâm dân, làm hết trách nhiệm của thiên tử.
Miễn thuế dịch, trị nạn hạn hán, chăm sóc dân tình, đuổi Bắc Địch.
Công huân của trẫm cũng coi như là minh quân.
Dù vậy, trẫm vì lòng riêng, vây hãm người ta yêu thương, khiến cho nàng đau thương mà chết.
Tội của trẫm không thể dung thứ.
Nay trẫm tự nhận lỗi thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử.
Thái tử khoan dung nhân hậu, lúc này thay trậm giám quốc, khắc chế lòng riêng, yêu thương thiên hạ, cúi người trước lê dân, lấy xã tắc làm trọng, trấn an lòng trẫm.
Cùng năm đó, Hoàng Đế thoái vị, Thái Tử đăng cơ.
Kể từ đó, Tiên Hoàng quanh năm ở Minh Đức Sơn Trang tại Kinh Giao ở một mình, quy định phạm vi hoạt động, chưa từng rời đi nửa bước.
Được sự ân chuẩn của tân hoàng, tên của ta bị gạch bỏ ở Hoàng gia ngọc diệp.
Hắn sách phong ta làm Huyện chúa, ban cho ta Đạo Tắc Sơn làm đất phong.
Ta rốt cuộc có thể rời khỏi Hoàng cung, rời khỏi thượng kinh, trở lại nơi mà cha mẹ từng sinh hoạt.
Trước khi đi, ta tới bái kiến Tiên Hoàng Hậu, hiện giờ nàng đã là Thái Hậu.
Ta trả Lê Tuyết và Hải Đường cho nàng.
Nàng xua tay, bảo hai người đi ra.
Chúng ta cũng không nói chuyện về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/1407357/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.