Tại sao?
Thông thường, cây cối ưa sáng, chỉ có mặt hướng về phía ánh sáng mới sum suê, chẳng lẽ chỗ Ly Cơ bị xích có ánh sáng chiếu vào, có lối ra?
Liên Kiều bèn đi qua quan sát kỹ lưỡng, thấy nơi này lát đầy những phiến đá xanh dày, nhìn kỹ lại, thấy trên phiến đá còn có vài lỗ nhỏ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một câu - nước chảy đá mòn.
Chẳng lẽ, đây là do nước mắt của Ly Cơ nhỏ xuống, lâu ngày tích tụ?
Nghe nói bà ta bị giam cầm một trăm năm, nếu ngày nào cũng khóc, đúng là có thể nhỏ giọt đến xuyên thủng.
Nhưng rất nhanh, Liên Kiều lại lắc đầu, Ly Cơ nổi tiếng là kiêu ngạo m.á.u lạnh, là người có thể không chớp mắt tàn sát hàng ngàn tu sĩ, sao bà ta lại khóc được?
Loại người này thà đổ m.á.u chứ không rơi lệ.
Liên Kiều nhìn mấy sợi Xích khóa long, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng con rồng bị treo lên mà nàng đã thấy trong địa cung.
Ly Cơ e rằng cũng bị xích xuyên qua xương sống, tứ chi bị khóa chặt, treo lơ lửng giữa không trung.
Vậy thì, những lỗ nhỏ này chẳng lẽ là do m.á.u từ xương sống của bà ta ngày ngày nhỏ giọt xuống mà xuyên thủng?
Liên Kiều lập tức nổi da gà, dù đã qua bao nhiêu năm tháng, dường như vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của Ly Cơ.
Nếu đổi lại là nàng bị giam cầm như vậy ngày này qua ngày khác, sống không bằng c.h.ế.t trong suốt trăm năm, thật khó mà nói nàng ra ngoài rồi có điên cuồng hơn Ly Cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/1939144/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.