“Dung, có đau không?” Hách Liên Huân nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Dung Vũ Ca, đau lòng hỏi, ngón tay muốn xoa lên mặt Dung Vũ Ca nhưng bị nàng nhẹ nhàng tránh được.
“Không sao cả.” Dung Vũ Ca thản nhiên nói, giống như nửa khuôn mặt bị đánh kia không phải của nàng vậy.
“Ta giúp ngươi thoa thuốc nhé.” Hách Liên Huân lấy ra cao dược muốn giúp Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt ân cần và lo lắng của Hách Liên Huân, lời cự tuyệt cũng không nói thành lời, có đôi khi Dung Vũ Ca nghĩ, nếu nàng còn có khả năng yêu thương người khác không phải tốt hơn sao, nhưng liệu còn có khả năng ấy không? Dung Vũ Ca cười khổ trong lòng.
Dung Vũ Ca lặng yên để Hách Liên Huân bôi thuốc cho mình, lúc này Hách Liên Huân cách nàng rất gần, hương thơm thiếu nữ hòa lẫn với mùi hương dị thường của hương liệu Tây Vực bỗng chốc tạo nên lực hấp dẫn vô cùng, nhưng Dung Vũ Ca không hiểu sao lại hoảng hốt nghĩ đến mùi hương của người kia, nguyên lai hương vị là khó quên nhất, là mùi bút mực sách vở nhàn nhạt hòa với hương hoa lan thanh đạm…
Hách Liên Huân thấy Dung Vũ Ca không cự tuyệt, lòng thầm mừng rỡ, thật khó có dịp Dung không tỏ vẻ cự tuyệt người từ ngàn dặm xa xôi như trước đây, động tác thoa dược lại càng thêm ôn nhu.
“Vệ Minh Khê là ai?” Hách Liên Huân hỏi, từ lúc vừa rồi nàng luôn tò mò muốn biết người này là ai, có cảm giác người này với Dung có mối quan hệ không tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-khuynh/932112/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.