“Vân Nhu còn có việc, xin lui trước.” Đổng Vân Nhu cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, cung kính nói với Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê gật đầu, tuy rằng Đổng Vân Nhu kiềm chế rất khá, nhưng Vệ Minh Khê vẫn thấy được một tia hỏa diễm lóe lên trong ánh mắt nàng. Vệ Minh Khê cứ nghĩ mình nhìn nhầm, nàng đâu có chọc giận gì ai.
Lửa giận của Đổng Vân Nhu đương nhiên không phải hướng về phía Vệ Minh Khê, mà là Tiểu Hoa - cái kẻ đến giờ vẫn còn cười ngu ngốc ở đằng kia. Ngu ngốc quả nhiên là căn bệnh nan y mà, chỉ ban thưởng cái họ mà thôi, cần gì cười toe toét như vậy? Thật lòng Đổng Vân Nhu không hiểu nổi, họ Vệ dễ nghe hơn so với họ Đổng hay sao? Đương nhiên Đổng Vân Nhu không phát hiện mình đối với Tiểu Hoa, tư duy cũng tự dưng ấu trĩ hoá.
Đổng Vân Nhu xoay người bước đi, nàng không nghĩ đến việc tiếp tục đứng đó nhìn nữ nhân với vẻ mặt ngu ngốc kia nữa, làm cho mình rất muốn đánh nàng, đúng, đặc biệt là muốn nhéo nàng! Vệ Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu đã đi xa rồi, cảm thấy rất khó hiểu, vừa rồi vẫn còn vui lắm mà, sao hiện tại giống như rất tức giận vậy, tuy rằng không biết Đổng Vân Nhu tức cái gì, nhưng Vệ Tiểu Hoa vẫn biết người nào đó tựa hồ đã bắt đầu giống như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lông tơ dựng đứng cả lên, làm cho Vệ Tiểu Hoa lo lắng. Vệ Tiểu Hoa cúi đầu chào Vệ Minh Khê một cái rồi nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-khuynh/932140/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.