Vệ Minh Khê kinh hoảng cực kì, vội bật dậy đẩy Dung Vũ Ca ra, Dung Vũ Ca đột ngột bị đẩy như vậy, thân hình nhu nhược không xương bật ngửa trên đất, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, ánh mắt câu hồn lập tức nổi lên một tầng sương mù, tựa hồ chỉ trích Vệ Minh Khê sao tự nhiên thô bạo như vậy.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Vệ Minh Khê không thể tin nổi, thật vất vả tâm mới yên tĩnh, thế mà yêu nghiệt này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Mới có mấy ngày sao mẫu hậu tự nhiên lại biến thành thô lỗ như thế, làm Vũ Ca đau như vầy, có phải nhớ Vũ Ca quá đến nóng lòng rồi không?” Dung Vũ Ca đứng lên, hờn dỗi nói, mẫu hậu thật nhẫn tâm, người ta đều ngày nhớ đêm mong mẫu hậu, mẫu hậu lại đối với người ta thô bạo như thế, người ta thực rất đáng thương mà……
“Ta hỏi ngươi vì sao ở chỗ này?” Vệ Minh Khê không để ý tới bộ dạng giả vờ đáng thương của Dung Vũ Ca, tiếp tục hỏi.
“Người ta nhớ mẫu hậu không thôi, đến bồi tiếp mẫu hậu .” Dung Vũ Ca vuốt mấy sợi tóc của mình, ung dung nói.
“Vậy Hiên nhi phải làm sao bây giờ?” Vệ Minh Khê cau mày, Hiên nhi ở kinh đô một mình, nàng rất lo.
“Yên tâm, ta đã cho người trông trừng hắn, thái tử biểu đệ nếu có chuyện gì, hắn sẽ lập tức hướng ta bẩm báo .” Dung Vũ Ca đương nhiên biết Vệ Minh Khê không bỏ được thái tử biểu đệ, cho nên nàng vẫn có sự chuẩn bị .
“Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-khuynh/932211/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.