Từ sau khi Dung Vũ Ca lên làm thái tử phi, Vệ Minh Khê cảm giác tựa hồ thời gian càng ngày càng ngắn lại. Mỗi ngày chỉ cần Dung Vũ Ca vừa ly khai Phượng Nghi cung, Vệ Minh Khê xử lý một chút chuyện hậu cung thì đã trôi qua một ngày. Vệ Minh Khê nghĩ đến Dung Vũ Ca, lơ đãng lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng nụ cười nhu hòa.
Hoàng đế đi tuần được ba tháng, Dung Vũ Ca coi như trong ba tháng đó mỗi ngày đều dính ở Phượng Nghi cung, trên cơ bản hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của Vệ Minh Khê. Không đến không quen, đến rồi lại trở thành một cái lệ, ban đầu Vệ Minh Khê còn bài xích, rồi dần dần thỏa hiệp và đến bây giờ là thói quen, có lẽ nàng cũng không quá chán ghét khi Dung Vũ Ca xuất hiện.
Thu hết đông sang, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Hoàng Thượng cũng đang trên đường trở về. Thư báo đã tới tay hoàng hậu, nhưng cũng không ai biết Hoàng Thượng rốt cuộc chính xác khi nào thì trở về.
Chuyện lớn chuyện nhỏ gì, Cao Hiên ở tại kinh đô đều nhất nhất thông qua ý kiến của Cao Hàn, thế cũng biết Cao Hàn là một hoàng đế đa nghi như thế nào. Cao Hàn chỉ duy nhất báo cho hoàng hậu biết khi nào mình hồi kinh, có lẽ người duy nhất mà y tín nhiệm là Vệ Minh Khê.
“Mẫu hậu, phụ hoàng khi nào thì trở về?” Cao Hiên hỏi, tính thời gian tựa hồ cũng không còn sai biệt lắm.
“Có thể là cuối tháng này, đến lúc đó chuẩn bị cùng mẫu hậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-khuynh/932240/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.