Phía sau truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng mà gấp gáp, rồi có cơn gió phất qua, cánh tay người từ sau vòng qua eo mà ôm chặt lấy nàng, mang theo cỗ hương lan hoa phảng phất trầm hương. Giọng nói mềm mại quen thuộc truyền đến từ phía sau,
"Ngươi vẫn là không hề có nửa điểm tức giận sao? Vẫn chỉ biết trốn tránh như vậy, ta còn sống cũng không phải để nhìn thấy bộ dạng này của ngươi".
Thanh Sanh cúi đầu, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống như mưa, thầm lặng rồi dần trở thành nức nở. Trữ Trử Mộc áp sát sau lưng nàng, nước mắt vô thanh vô sắc chảy ra, thấm trên lưng áo. Hoa đào bát ngát đầy trời, bao bọc lấy hai thân ảnh đang đứng lặng, tựa như đã đứng như vậy qua ngàn vạn năm, trải qua thương hải tang điền vẫn chưa hề tách rời.
Hốc mắt Tô Mộ Hàn cũng không khỏi ẩm ướt, bế nữ nhi quay người rời khỏi. Cuộc đời này của hắn có mong gì nhiều, miễn người hạnh phúc là được rồi.
Thanh Sanh cầm lấy bàn tay Trữ Tử Mộc đang khóa trước eo mình, xúc cảm ấm áp mềm mại vô cùng chân thật. Nàng xoay người, chăm chú ngắm nhìn dung mạo người đối diện, mi tâm lãnh liệt mà ánh mắt ôn nhu như nước, đúng rồi, là Trữ Tử Mộc của nàng, là Trữ Tử Mộc một đời kiêu ngạo, cuối cùng cũng đã trở lại.
Thanh Sanh ôm nàng thật chặt, tựa như đang ôm trân bảo quý giá nhất trên đời, luyến tiếc không muốn buông tay. Chôn đầu bên cổ Trữ Tử Mộc, gắt gao ôm nàng trong vòng tay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-loan-thanh-ti/1599363/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.