Thanh Sanh xoay người thu kiếm, rồi lảo đảo chạy tới bên người Trữ Tử Mộc. Cước bộ khó khăn khổ sở, nàng phủ phục quỳ xuống đất, run rẩy sợ hãi che lấy nơi máu tươi đang rỉ ra ồ ạt, nhưng máu vẫn không cầm được, nàng cuống quít xé ngoại bào, băng lấy vết thương.
"Vô dụng thôi... Yên lặng một chút, để ta có thể hảo hảo nhìn ngươi", dung nhan vốn luôn ngạo nghễ của Trữ Tử Mộc giờ đây bởi vì mất máu mà đổi thành màu xanh trắng, đôi môi cũng không còn chút huyết sắc. Nàng bỗng nhiên nấc lên, rồi phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, nhuộm lên đôi môi tái trắng, kéo lại chút sức sống kinh diễm cho dung nhan nàng. Nàng chậm rãi giơ tay áp lên sườn má Thanh Sanh, nâng lấy gương mặt nàng, nhất nhất yên lặng nhìn ngắm.
"Không được... không được như thế...", Thanh Sanh cúi đầu, đôi môi run rẩy không ngừng niệm chú. Nàng lóng ngóng kéo ống tay áo lau đi vệt máu loang ra nơi khóe miệng Trữ Tử Mộc, rồi lại bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, vừa không ngừng lẩm bẩm,
"Không được, ta không cho phép...", "Tại sao nàng lại ngu ngốc như thế, ta không đáng, sinh mạng của ta cũng không đáng để nàng phải đánh đổi như vậy...", con ngươi Thanh Sanh nổi tơ máu đỏ lừng, hốc mắt cũng sớm đỏ lên, vừa nghẹn ngào đứt đoạn trách cứ vừa xoa nắn bàn tay Trữ Tử Mộc, hòng kéo lại tia ấm áp.
"Ngươi có còn nhớ... khi ở Lạc Tiên sơn, ta đã từng hỏi ngươi...nếu ta chết đi rồi, vậy sẽ có một ngày ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-loan-thanh-ti/1599386/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.