Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tướng sĩ Hắc Hổ quân đã sớm xếp thành hàng thành đội, trang nghiêm ngay ngắn. Trữ Viễn Võ đang mang một thân khôi giáp nhung trang, vai rộng lưng thẳng, mày kiếm mắt sáng lại càng tăng vẻ uy phong lẫm liệt, không cần đao kiếm cũng đủ dọa người sợ. Bên cạnh hắn lại là thân đệ Trữ Viễn Chi, ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng giữa mi tâm còn phảng phất hương rượu chưa tan hết.
"Muội thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?", Trữ Viễn Võ đè thấp thanh âm, nghe ra giống như tiếng kêu của một con vịt. Hắn đưa tay lớn che bên miệng, thì thầm bên tai Trữ Tử Mộc, mà cái dáng vẻ lén lút của hắn đương nhiên không thích hợp với bộ dáng Đại Tướng quân, người nhìn vào có chút không thuận mắt.
Trữ Tử Mộc kéo lên một nụ cười nhợt nhạt, đẩy bàn tay của hắn xuống, chỉ lẳng lặng nhìn hắn thật sâu, rồi nàng khuỵu chân thật thấp làm một cái phúc, nhẹ nhàng nói, "Nhị ca bảo trọng". Một Trữ Tử Mộc như thế làm cho hốc mắt Trữ Viễn Võ đỏ lên, nghẹn ngào mở miệng,
"Mộc...", hắn cố kỵ người khác nghe được, lại hạ giọng nói nhỏ,
"Tiểu muội không cần sợ hãi, bất kỳ việc gì, chỉ cần muội muốn làm liền cứ làm, có đại ca ở đây che chở", biểu tình sủng nịch, vô cùng đáng tin cậy.
Rồi ánh mắt hắn lại quét qua trừng Thanh Sanh một cái, coi như là cảnh cáo nàng, mà thấy nàng không hề gợn sóng nên đành hừ lành một tiếng rồi đi tới nói lời từ biệt với Tô Mộ Hàn, tiện thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-loan-thanh-ti/1599389/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.