Lạc Tiên trấn có Lạc Tiên sơn, là ngọn núi hùng vĩ nhất nhì Trấn Nam, nước suối róc rách chảy quanh bốn mùa trong nơi hang động cùng cốc sâu thẳm, nhưng tương truyền có một dòng nước ngầm đen kịt, hẳn là trong nước có độc, không thể tắm cũng không thể dùng để ăn uống, dân gian vẫn gọi loại nước này là Thạch Sơn thủy.
Thanh Sanh dẫn đầu ba trăm người tiến vào sâu trong Lạc Tiên sơn, đẩy theo mười cỗ xe chở theo bình gốm, Trữ Viễn Chi đi sau cùng hộ tống.
Vào trong núi, xung quanh hang động được bao phủ bởi thạch nhũ lởm chởm như lưỡi kiếm, không hề có một gốc cây ngọn cỏ. Không hề có chút sức sống, nhưng thập phần bí hiểm trang nghiêm, giống như nơi này đã tồn tại qua hàng ngàn năm.
Đi vào sâu trong hang động, Thanh Sanh ra hiệu cho đoàn người phía sau nhanh chóng dập tắt đèn đuốc, không để chừa lại một tia lửa. Tiến lại càng gần, hiện ra trước mắt là một dòng nước nhỏ, len theo kẽ đá mà chảy theo một dòng, nước này đen như mực, đặc như keo.
"Thạch Sơn thủy cũng không khác dầu hỏa là mấy, cũng có thể dùng làm nhiên liệu cho đèn cầy.",
"Ngày sau ngươi dẫn binh về Yến Sơn quan, qua nơi đây lấy chút Thạch Sơn thủy, cứ theo cách ta đã nói mà chế ra hỏa cầu, cho người Hồ nếm thử thế nào gọi là hỏa công, sau này cũng không dám bén mảng đến Chu Hướng", Thanh Sanh chầm chậm nói với Trữ Viễn Chi, mi tâm chập chờn tính toán.
"Dạy dỗ được người Hồ rồi, địa vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-loan-thanh-ti/1599398/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.