Ngày hôm sau, Sở Liên Nhi trừng một đôi mắt thâm quầng bởi vì thức đêm giặt quần áo mà lưu lại, bị tiếng kêu dường như Hồng Nhi thôi mệnh làm tỉnh, mơ mơ màng màng rời giường, sau khi quét sân trước Bích Nguyệt hiên, ăn đồ ăn sáng, sau đó lại bị phân phó đi sửa sang lại vườn hoa Bích Nguyệt hiên.
“Tố Mai cô nương, ta nhớ vườn hoa là Lưu đại thúc cùng Trường Sinh đại ca phụ trách, tại sao lại phái đến trên đầu ta đây?” Sở Liên Nhi cả buổi sáng đều không được nghỉ ngơi, mệt mỏi cháng váng đầu hoa mắt, thật sự nhịn không được, lại chạy tới chất vấn Tố Mai.
Tố Mai Cương bưng chén canh liên tử [1] từ thư phòng Đông Ly Thuần đi ra, bị Sở Liên Nhi ngăn lại đường đi chất vấn, nàng không hề tức giận, chỉ là nhẹ nhàng giải thích: “Ngày hôm qua Lưu đại thúc đi đường không cẩn thận chân, còn có Trường Sinh, trong nhà hắn có việc, xin ta nghỉ vài ngày, Liên Nhi muội, thật ngại, vườn hoa không có người sửa sang lại, ủy khuất ngươi mấy ngày.”
Trừng mắt gương mặt cười xinh đẹp của Tố Mai, Sở Liên Nhi hận không thể trung cái chổi đánh nàng.
Vườn hoa Bích Nguyệt hiên nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ bằng lực lượng của mình Sở Liên Nhi, quản lý cũng thường cố hết sức, phải làm cỏ, còn phải tưới nước, vườn goa có chuyên gia sửa sang lại, ngược lại không có cỏ gì để nhổ, nhưng, tưới nước có phiền toái.
Bích Nguyệt hiên có giếng nước, nhưng một câu của Thanh Hà lại làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956756/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.