Sở Liên Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Mạch đại nhân nói vô cùng đúng, kẻ làm tướng, lúc này nên dùng trí, không nên dùng lực. Ta sẽ dụ binh lính đối phương trước, trước giả vờ bại sau đó dẫn quân vào trong hũ của ta, lại tiêu diệt một lần.”
Mạch Lực Khang cười lạnh: “Kế này mặc dù tốt, nhưng đối phó với tại hạ, hừ, chỉ có thể nói là khờ dại, Mạch mỗ ta trên chiến trường từ đó đến giờ chưa từng bị địch dụ lừa gạt, giảm đi kế dụ địch của ngươi đi.”
Sở Liên Nhi mỉm cười: “Đã như vầy, ta đây vẫn án binh không ra, chờ ngươi chủ động tới công.”
“Ha ha, đồ nhát gan, nếu như địch quân án binh bất động, bản quan sẽ dẫn đầu trung phong, từ trong đánh ra, trước tiên phân quân địch một thành hai, sau đó sẽ dẫn tiên phong từ hai bên phóng ra, tiêu diệt từng bộ phận.”
Sở Liên Nhi cười khúc khích: “Đợi đến quân địch tiến đến chịu chết, ta một mực án binh bất động, là vì đang len lén đào đất, chờ các ngươi chui đầu vô lưới a, ha ha!”
“Ngươi. . . . . .
Mạch Lực Khang cả giận nói: “Ngươi ngoại trừ đào đất ra, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
Sở Liên Nhi nháy mắt mấy cái: “Có a, tích đất thành núi từ chỗ cao bắn tên. . . Nói ví dụ, ngươi dẫn theo đại quân tiến đến, ta liền lui về phía sau, lại dùng hỏa công. Nếu không! Ta lại tác chiến vòng quanh, vòng phía sau quân địch, chặn lương thảo của địch quân. Tóm lại, ngươi đừng tưởng rằng bên ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956777/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.