Một đám hắc y nhân mang theo đao, lặng yên tiến vào cửa Lăng Bình quan, trong chốc lát qua đi, từ bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, sau đó, một hồi thanh âm đao kiếm chạm vào nhau cũng mơ hồ truyền ra.
Sở Liên Nhi bị đánh thức, mở ra con ngươi mờ mịt, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Thành Vân đang ở trước mắt.
“Tỉnh? Cảm giác như thế nào?” Thanh âm Thành Vân ân cần, tiếng kêu thảm thiết bên tai không có ảnh hưởng hắn chút nào.
Sở Liên Nhi ngơ ngác nhìn Thành Vân, trên người hắn vẫn là áo choàng nhiễm máu, máu tanh máu tanh, chỉ là, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn y nguyên tuấn nhã bất phàm, tròng mắt của hắn, sâu thẳm không thấy đáy, giống như giếng không có sóng giếng, từ đó nhìn không tới gợn sóng và bọt nước phập phồng.
Môi của hắn cực kỳ đẹp, đầy đặn, tươi đep ướt át, thân là nam nhân, lại có gương mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn, thật sự là lỗi.
Bỗng dưng, hai con ngươi cảm thấy đau đớn, nàng trừng mắt nhìn, cảm giác hai cỗ chất lỏng từ khóe mắt chảy xuống.
Thành Vân vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Vì cái gì khóc, là ngực còn đau đớn sao?”
“Làm sao ngươi biết ngực ta đau đớn?” Sở Liên Nhi không đáp hỏi lại.
Thành Vân sửng sốt, nhẹ nhàng cười: “Ngươi ôm ngực coi bộ dáng thống khổ, chẳng lẽ là ta xem lầm rồi?”
Sở Liên Nhi bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì.
Thành Vân cũng không mở miệng nữa, chỉ dùng cặp mắt dài nhỏ nhẹ nhàng nhìn nàng.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956789/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.