Mùa xuân tháng tư, tốt đẹp mà mát mẻ, vạn vật hồi phục, cùng nhau đi tới, đều là cảnh tượng tràn đầy sức sống bừng bừng.
Ba ngày đã qua, Nam Lăng đã truyền đến tin tức tướng sĩ Đông Ly đánh bại Tát Ta, cả nước phấn chấn.
Sở Liên Nhi đơn độc một mình dắt ngựa, đi trên đường cái, nghe nhiều nhất là chiến dịch lần này, khiến cho nguyên khí Tát Ta tổn thương nặng nề, trong mười năm không cách nào xâm lược Đông Ly.
Nghe nói, Tát Ta bị phái của Nhị hoàng tử đánh không hề có lực hoàn thủ, các tướng sĩ lên chiến trường, hoàn toàn nhẹ nhõm giống như chém gãy cây củ cải. Không biết là Đông Ly Thuần cố ý khuếch đại, hay là người này thật có danh vọng ở dân gian, một đường đi tới, nghe được đều là tin tức của cái đồ nhân yêu đó, không có giảm xuống. Chỉ có ca công tụng đức, thậm chí còn có người lớn mật nói thẳng: “Nếu như do Nhị điện hạ lên ngôi xưng đế, bằng bản lĩnh của hắn, không tới ba năm, quân sự của Đông Ly quốc tuyệt đối sẽ bao trùm trên ba quốc.”
Mỗi khi nghe đến mấy cái này, Sở Liên Nhi tổng luôn lạnh lùng cười một tiếng, Đông Ly Thuần có lẽ có tài hoa, nhưng người quá mức lạnh lùng, coi như làm hoàng đế, chỉ sợ cũng không phải là phúc của dân chúng.
Mà Thành Vân —-
Bỗng dưng, ngực của nàng đau xót.
Nhẹ chau đôi mày thanh tú, nàng hô hấp thật sâu, lại đi, kể từ sau khi rời đi Nam Lăng, mấy ngày trước cũng bình an vô sự,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956817/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.