Cung Kiệt không nghĩ tới sẽ có người xông tới ngay lúc này, theo bản năng muốn giấu văn kiện ra phía sau. Không dự đoán được vừa động, ngọn lửa liền quét tới ngón tay mình, tay Cung Kiệt đau xót, ngược lại làm văn kiện rơi xuống đất.
Văn kiện đốt từ dưới lên, mà phía trêи cùng, thình lình in hình vẽ Thời Yên từng thấy.
Thời Yên vội vã chạy lên, giẫm mấy cái dập tắt ngọn lửa, sau đó nhặt phần văn kiện còn lại lên.
Lục Cảnh Nhiên và người hầu Âu gia cũng đuổi tới, vừa rồi Thời Yên đá cửa động tĩnh không nhỏ, bọn họ nghe được tiếng động, giật nảy mình. Trong phòng còn vương mùi đồ vật bị cháy, Lục Cảnh Nhiên kéo Thời Yên ra phía sau, chất vấn Cung Kiệt đối diện: “Sao lại thế này? Anh đang đốt cái gì?”
Thời Yên đưa phần văn kiện còn lại cho anh, chỉ logo bên trên: “Là viện điều dưỡng Thụy Sĩ kia.”
Lục Cảnh Nhiên nhăn mày, nhìn lướt qua văn kiện trêи tay Thời Yên, lúc ngước mắt nhìn Cung Kiệt, trong mắt đã thêm vài phần tức giận đè nén: “Cùng tôi tới phòng ông nội Âu nói chuyện.”
Sắc mặt Cung Kiệt cũng khó coi, anh ta khóa chặt mày, hai đấm nắm chặt đặt song song bên người, nhưng cũng không phản kháng, đi theo Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên rời đi.
Đám người hầu nhìn bọn họ thì thầm, lại không rõ nguyên do mà giải tán. Cung Kiệt luôn là người có năng lực lại thận trọng trong lòng bọn họ, tuyệt đối xứng với quản gia ưu tú, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927081/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.