Khi mở mắt ra, tôi ngửi thấy mùi hăng hắc của thuốc khử trùng.
Bệnh viện?
Tôi nhíu mày, nhận ra mình không bị đau ở vai do bị kiếm đâm, nhưng lưng, vai và cổ bị nhức sau một thời gian dài. Như cảm giác khó chịu ở sau gáy sau một thời gian dài phải cúi đầu làm việc.
Cảm giác này quen thuộc quá.
Tôi cắn môi, sờ lên vai mình, thật vậy, tôi đã quay trở lại cơ thể của mình.
Nỗi sợ vô tận từ đáy lòng dâng lên như cỏ và nước, tôi ngồi dậy, thấy cạnh giường có một người vừa thân quen vừa xa lạ.
Là tổ trưởng tổ dự án của tôi.
Thấy tôi tỉnh lại, tổ trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt trở nên nghiêm nghị: “Hạ Quy Tuyết, công ty chưa bao giờ đối xử tệ với em. Lần sau nếu thấy khó chịu thì xin nghỉ phép đi, đừng để đến lúc ngất đi lại phải vào viện, biết không? “
“… Biết rồi.”
Anh ta đứng dậy: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Ngày mai đừng quên đến công ty tăng ca. Tiến độ dự án cứ bị đình trệ hết lần này đến lần khác, chẳng phải đều do các em à, thế hệ trẻ bây giờ đúng là…”
Anh ta lắc đầu thở dài rồi quay người đi ra ngoài, tôi nằm trên giường, không tranh cãi với anh ta, tại sao ngay từ đầu anh cứ phải giao một dự án hàng năm trong vòng năm tháng.
Bởi vì sau khi tôi lấy điện thoại ra, mới phát hiện một chuyện.
Thế giới này đã không còn Thẩm Lang nữa.
Công việc của anh ấy, trường học của anh ấy, thành tựu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-than-xuyen-khong-thanh-nu-phu/2230724/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.