Triệu Mộ Tịch nhớ tới khi còn bé, đã từng nằm nhoài bên ngoài tủ kính, nhìn những đứa trẻ khác đàn dương cầm, rất hâm mộ. Hiện tại nhìn trước mắt một loạt phím đàn đen trắng này, giống như thứ cách mình vô cùng xa xôi, một hồi lại như gần ngay trước mắt, nàng nhìn Kỷ Dữ Đường một chút, "Trước tiên ngươi nghe ta đánh trước."
Triệu Mộ Tịch đối với người biết đàn dương cầm, có một loại hảo cảm đặc biệt.
Kỷ Dữ Đường cùng nàng sóng vai ngồi, suy nghĩ một chút, đầu ngón tay ở trên phím đàn, chậm rãi đánh, giai điệu từ đầu ngón tay chảy ra...
"Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ."
Cái này rất thích hợp với Triệu Mộ Tịch, dù sao Triệu tiểu thư thích xem sao trời như vậy.
Kỷ tổng cố ý thả chậm tốc độ, hơn nữa chỉ đánh một câu như vậy, nghe giai điệu có chút đáng yêu, Triệu Mộ Tịch vui vẻ nở nụ cười.
Ánh mắt của Triệu Mộ Tịch lạc trên tay của nàng, đôi tay này phỏng chừng có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nghiêm khắc nào của người tay khống, trắng nõn nhẵn nhụi, ngón tay vừa mảnh vừa dài, ngay cả móng tay so với người bình thường cũng đẹp đẽ hơn. Bởi vì phải đàn dương cầm, móng tay của nàng được tu bổ vô cùng bằng phẳng, nhìn sạch sẽ thoải mái.
(Người tay khống: là người yêu thích nhìn những đôi tay có hình dáng đẹp)
"Đưa tay lại đây."
"Ừm..." Triệu Mộ Tịch phát hiện tay của mình đã bị nàng nắm lấy, thả ở trên phím đàn, lúc đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nang-dua-ma-thanh-that/2272532/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.