Triệu Mộ Tịch kéo rèm cửa sổ lại, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn.
Nàng không nhịn được lại bới rèm cửa sổ lên, lộ ra một cái khe nhỏ, lén lút nhìn xuống dưới lầu, lúc này, Kỷ Dữ Đường đã đi về phía bên này của nàng, đang chuẩn bị lên lầu.
Lúc thân ảnh của Kỷ Dữ Đường biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Triệu Mộ Tịch giống như có thể nghe thấy tiếng bước chân của Kỷ Dữ Đường đang giẫm lên cầu thang ximăng, cách mình càng ngày càng gần.
Kỷ Dữ Đường lên tới lầu sáu, đứng trước cửa sắt rỉ sét loang lổ, phía trên là biển số nhà quen thuộc, nàng do dự trong chốc lát, trước khi gõ cửa, nàng gọi điện thoại cho Triệu Mộ Tịch trước.
Triệu Mộ Tịch đang nắm chặt điện thoại di động ở trong tay, lúc này màn hình sáng lên, di động chấn động, nhìn hiển thị người gọi, nàng không tiếp cũng không cắt đứt, đang xoắn xuýt cái gì a... Kỷ Dữ Đường tại sao còn liên hệ với nàng? Hay là nói, Kỷ Dữ Đường lại cho rằng ngày đó, nàng chỉ là đùa giỡn...
Mấy ngày nay, mỗi ngày Triệu Mộ Tịch đều nghĩ, sau này vẫn không nên cùng Kỷ Dữ Đường giao thiệp thì tốt hơn, Kỷ tổng "Chơi" nổi, nhưng Triệu Mộ Tịch nàng "Chơi" không nổi. Gặp lại Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch sợ chính mình từng ngày từng ngày càng lún càng sâu, nàng yêu thích Kỷ Dữ Đường, bản thân nàng cũng bắt đầu thừa nhận điểm ấy.
Ngoài cửa, Kỷ Dữ Đường gọi điện thoại, không có người tiếp. Nàng đơn giản giơ tay lên, dùng mu bàn tay đập vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nang-dua-ma-thanh-that/2272538/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.