Tiền sảnh Kế phủ, Đoan vương một tay chống đầu, mặt mày suy yếu ngồi trên ghế làm bằng gỗ đàn hương, tùy ý để đại phu băng bó vết thương ở bụng.
Kế Vô Chước đứng trước cửa nhìn hộ vệ vương phủ chạy loạn khắp phủ, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Kính xin Kế đại nhân thứ lỗi.” Đoan vương giả bộ nói: “Thích khách này âm hiểm xảo trá, bản vương cũng là lo cho an nguy của đại nhân, lục soát cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Kế Vô Chước lạnh lùng nói: “Đa tạ vương gia quan tâm. Chẳng qua lục soát lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy tung tích, vương gia không hoa mắt đấy chứ?”
“Là sao?” Đoan vương miễn cưỡng nói: “Kế đại nhân cho rằng bản vương ăn nói bừa bãi?”
“Kế mỗ không dám.” Kế Vô Chước không nghĩ ra Đoan vương bày trò này để làm gì. Cứ cho là tìm được thích khách ở phủ ông ta thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn mượn vụ này vu oan cho ông ta?
Dùng cách này thì ngu quá đấy, dựa vào mối hiềm khích giữa bệ hạ và Đoan vương thì thật sự ước gì có thích khách một đao chém chết hắn luôn cho xong chuyện, ai rảnh mà quản thích khách ở chỗ nào? Càng khỏi nói đến chuyện vì Đoan vương mà giáng tội cho người khác.
Nhưng nếu không phải thế thì sao hắn lại gióng trống khua chiêng đến diễn một màn này? Trong phủ này có gì…
Lâm Tử Nghiên? Kế Vô Chước đột nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ là Lâm Tử Nghiên sao?
Hắn quay người đi tới nội viện chỗ Lâm Tử Nghiên.
“Kế đại nhân…” Đoan vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nguoi-chung-ao/533323/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.