" Tiểu tử thối, vẫn còn biết đường về à! "
Tiếp đón hắn về nhà là một khúc cây chừng một gang tay, Bách Dạ mấy năm nay thân thủ luyện cũng không tồi nên mới dễ dàng bắt được, bằng không đổi là người thường còn không bị tạp chết sao?
Bách Dạ chụp được khúc cây để lại chỗ củi khô chất đống, thật biết nghe lời quay mông đi hướng ngược lại.
Bách Phong tức giận đến mức ôm tim già thở hổn hển.
Tên tiểu tử này, nuôi cho nó lớn để nó chọc tức ông mà!
" Mau quay lại đây ngay! "
Nó đi nữa thì đợi nó trở về, ông đã ở dưới ba tấc đất rồi!
Bách Dạ dừng cước bộ dưới chân, vẫn không quay đầu lại.
" Không phải cha muốn con đi sao? "
" Đi cái gì mà đi, mau quay lại đây cho tao " Bách Phong giận dữ rống to.
...
Trên bàn ăn, hai người một lão một trẻ mặt giống nhau hao hao ngồi đối diện nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bách mẫu thở dài, bà gấp vào chén mỗi người một cái đùi vịt dầu mỡ bóng loáng.
" Vẫn còn thích con trai nữa sao? " Bách phụ và vào miệng một ít cơm, như vô ý hỏi.
Răng rắc...
" A, bà làm cái trò gì vậy? "
Bách phụ ôm chân bị dẫm đến bầm tím nguyên bàn chân, giở giọng ai oán với Bách mẫu.
Bách mẫu vẻ mặt " người sống chớ đến gần " oán hận chọc cái đầu vịt lên đĩa.
" Ông im miệng một lúc thì không ai nói ông câm đâu "
Đáng thương đầu vịt khả ái vốn dĩ đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nguoi-det-nen-mot-giac-mong-dai/1865501/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.