Vân Trân hiểu, hắn đang lo lắng thuốc giải của Mã sư huynh.
Cẩn thận ngẫm lại, Bích Lạc Cốc đã gần ngay trước mắt.
Hiện tại từ bỏ, thật là không cam lòng.
"Được!" Vân Trân nhìn hắn, gật đầu.
"Đa tạ." Triệu Húc trịnh trọng nói.
Hắn biết quyết định này của hắn sẽ khiến Vân Trân liên lụy.
Nhưng đã tới bước này cũng không còn lựa chọn nào khác, Mã sư huynh còn chờ thuốc giải về cứu mạng.
Nhưng bảo Vân Trân rời đi, ai biết có gặp lại những tên sát thủ kia không?
Nhân sinh không thể luôn lo trước lo sau.
Có đôi khi vẫn cần chút mạo hiểm.
Sau khi quyết định, hai người lần nữa lên đường.
Trước khi xuất phát, Vân Trân nhanh chóng giấu đi dấu vết chỗ bọn họ dừng lại.
Triệu Húc thấy động tác của nàng quen thuộc, thiếu chút không nhịn được mà hỏi thứ này học từ đâu.
Có điều, hắn rốt cuộc vẫn nhớ rõ hiện tại không phải thời điểm những điều này.
Cả đoạn đường vô cùng cẩn thận.
Truy binh phía sau chưa đuổi tới, bọn họ đã tới một sơn cốc.
Đó là một sơn cốc u tĩnh, trong sơn cốc không ít đã cuội to nhỏ, trong đó có vài thực vật mọc lên.
Còn chưa tới gần, một hơi thở âm lãnh đã ập vào mặt.
Vân Trân không nhịn được mà cọ mũi.
"Hẳn là nơi này." Vân Trân quay đầu nhìn Triệu Húc.
"Ừ." Triệu Húc gật đầu.
Cho dù là phương hướng hay bầu không khí âm lãnh, nơi này đều rất phù hợp với miêu tả về Bích Lạc Cốc.
"Đi thôi." Triệu Húc lên tiếng.
Dứt lời, hắn dẫn đầu vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/5784/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.