Đột nhiên, Ngụy Thư Tĩnh đi trước dừng lại.
"Ngụy đại ca, sao vậy?" Vân Trân hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh nói: "Hai người có cảm thấy có chỗ nào không đúng không?"
Vân Trân mờ mịt.
"Chúng ta quay lại nơi xuất phát." Lúc này, Triệu Húc nói.
"Không sao." Sắc mặt Ngụy Thư Tĩnh ngưng trọng cùng Triệu Húc trao đổi ánh mắt.
Vân Trân nhìn sương mù trắng xóa xung quanh, thật sự không nhìn ra.
Nhưng nàng biết, nếu Ngụy Thư Tĩnh và Triệu Húc đều nói như thế, vậy bọn họ khẳng định vừa đi một vòng.
"Sao lại như vậy? Không phải chúng ta luôn đi về phía trước sao?" Vân Trân hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày: "Chỉ sợ Bích Lạc Cốc không đơn giản như vẻ bề ngoài."
"Ta từng đọc trong sách, trên đời có nơi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà hình thành mê trận thiên nhiên." Triệu Húc ở bên cạnh nói.
Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
Hắn tiếp tục: "Ta nghĩ Bích Lạc Cốc này hẳn cũng thế.
Hơn nữa sương mù..."
Sau đó, bọn họ lại thử vài lần, phát hiện kết quả đều như nhau.
Bích Lạc Cốc hẳn chính là mê cung thiên nhiên.
Hiện tại, mặt trời cũng xuống núi, sương mù trong cốc càng dày đặc, muốn ra ngoài cũng rất khó khăn.
Trải qua thương lượng, bọn họ quyết định đêm nay qua đêm ở Bích Lạc Cốc, chờ ngày mai mặt trời lên, thời điểm sương mù một chút lại tìm được ra ngoài.
Bọn họ tìm một nơi sạch sẽ dừng chân.
Vân Trân từ trong túi quần áo lấy đồ ăn ra chia cho Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh.
Nhóp nhép...!
Ba người yên lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/5786/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.