Cái tát vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp để lại dấu ngón tay rõ ràng trên mặt Vân Trân.
Vân Trân ôm mặt, nhìn chằm chằm nha hoàn hồng y.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra!" Nha hoàn kia nổi giận, ngay sau đó, lại hỏi Thúy Vân đứng bên cạnh, "Ả chính là kẻ hạ độc?"
"Vâng, đúng vậy! Hồng Đại tỷ tỷ, ả chính là Vân Trân." Thúy Trân từ trong kinh hách hoàn hồn, vội đáp.
Nha hoàn tên Hồng Đại kia nghe xong, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp duỗi tay kéo Vân Trân vào phòng.
Trên đường, mấy lần Vân Trân đưa tay tới bên eo muốn lấy ngân châm giấu trong đó ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hồng Đại kéo nàng vào phòng, sau đó đẩy nàng xuống đất.
"Nương nương, nha hoàn hạ độc đã bị đưa tới." Hồng Đại hành lễ với người sau bình phong, bẩm báo.
Vân Trân ôm cánh tay, ngẩng đầu.
Phía sau bình phong, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn, trên đó có một người nằm, mà ở bên cạnh có vài người đang chờ.
Vân Trân ngửi ngửi, trong không khí có mùi quen thuộc.
Giơ phút này, trong mấy người chờ bên trong hẳn ít nhất có một vị là đại phu.
"Liễu phi nương nương, nô tỳ bị oan! Nô tỳ không có hạ độc nương nương!" Vân Trân quỳ rạp dưới mặt đất, kêu lên với người phía sau bình phong.
"Ngươi còn dám giảo biện? Thúy Vân, ngươi nói đi!" Hồng Đại quát.
Vân Trân dừng lại, nghi hoặc nhìn Thúy Vân bên cạnh.
Đón nhận ánh mắt của nàng, sắc mặt Thúy Vân hơi thay đổi, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/5887/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.