Ngụy Thư Tĩnh quay đầu, chỉ thấy Lưu Vân Bạch một bộ hồng y từ trong bóng đêm đi ra.
Ngụy Thư Tĩnh lạnh nhạt nhìn hắn.
"Nếu ngươi không đi, vậy ta qua đó." Dứt lời, Lưu Vân Bạch liền muốn nâng bước đi qua.
Nhưng đúng lúc này, một thanh kiếm sắc bén chắn trước mặt hắn cản đường.
"Ngươi có ý gì?" Lưu Vân Bạch quay đầu, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Ngụy Thư Tĩnh đứng dưới gốc cây.
"Không được tiếp cận Trân Nhi." Ngụy Thư Tĩnh lạnh lùng nói.
"Cái gì?" Nụ cười trên mặt Lưu Vân Bạch dần biến mất, "Dựa vào đâu?"
Ngụy Thư Tĩnh không trả lời, nhưng trường kiếm trong tay càng kề sát cổ Lưu Vân Bạch.
"Được rồi được rồi." Lưu Vân Bạch lui về sau một bước, "Không đi thì không đi.
Nhưng ta không đi, vẫn sẽ có người đi."
Nói xong, tầm mắt hắn lướt qua bả vai Ngụy Thư Tĩnh nhìn hai người nọ cách đó không xa.
Ngụy Thư Tĩnh lạnh lùng thu kiếm về.
Y quay đầu lẳng lặng nhìn hai người kia, trầm giọng: "Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, ta đều không cho phép ngươi đánh chủ ý lên người Trân Nhi.
Nếu để ta biết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Cao đồ đắc ý chưởng môn núi Kình Phong, ta đương nhiên không dám khinh thường.
Có điều, ngươi thật sự cam tâm sao? Trơ mắt nhìn nàng ấy bị kẻ khác cướp đi như vậy, hơn nữa kẻ đó còn là huynh đệ tốt của ngươi."
"Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được."
Dứt lời, Ngụy Thư Tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/5966/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.