"Nếu bệ hạ không khỏe, vậy truyền đại phu tới xem đi." Hạ nhân kia nói, "Nô tài nghe bảo gần đây trong quân có một vị đại phu y thuật lợi hại tới, chỉ cần người tới tay hắn, không bệnh nào là không chữa khỏi.
Mọi người đều nói hắn là tiểu thần y.
Nếu bệ hạ không khỏe, vậy nô tài sẽ cho người gọi hắn tới đây."
"Tiểu thần y?" Nghe đến bốn chữ "y thuật lợi hại", trong đầu Triệu Húc lập tức nghĩ tới một người, gương mặt vốn mệt mỏi kia cũng trở nên nghiêm túc, "Là đại phu thế nào?"
"À, là một tiểu đại phu, bề ngoài khá thanh tú."
"Nam đại phu sao?" Triệu Húc hỏi.
"Vâng, là nam đại phu." Hạ nhân gật đầu, "Nghe nói hắn theo một đội ngũ tới, là đội ngũ mấy ngày trước mới tới chỗ chúng ta."
"Việc này ngươi biết rõ thật đấy." Triệu Húc nhắm mắt lại, phất tay, "Ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."
"Vâng, bệ hạ." Hạ nhân hành lễ, ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Triệu Húc.
Tay Triệu Húc đặt trên mặt, che đôi mắt.
Hắn lặng lẽ thở dài.
...
Bên này, Vân Trân đang đứng trên sườn núi.
Đối diện nàng là Xích Thủy.
Bên kia Xích Thủy là quân đội của tộc Cổ Tát.
Ở khoảng cách như vậy, nàng vẫn có thể nhìn thấy dũng sĩ tộc Cổ Tát mặc áo giáp.
Mai danh ẩn tích trong quân nhiều ngày, tâm trạng nàng đã dần bình tĩnh lại.
Ban đầu nàng còn tự hỏi, tại sao Cổ Tát Cưu lại mưu phản?
Dần dần, nàng không nghĩ nữa.
Dù sao nàng cũng không quá hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/764480/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.