Câu hỏi của Vân Trân khiến Miến Đà Loa lần nữa im lặng.
Vân Trân có thể nhìn ra ông ta đang giãy giụa.
Nàng nghĩ, có lẽ vấn đề của nàng khiến ông ta khó xử.
Nhưng nàng không thể không biết.
Nếu không nói, nàng không thể đi theo Miến Đà Loa.
Đương nhiên, cho dù biết chân tướng, chỉ sợ nàng cũng rất khó rời đi cùng ông ta.
Bởi vì nàng đã hứa với Triệu Húc sẽ luôn ở bên hắn, trừ khi có một ngày hắn không yêu nàng, hoặc không cần nữa.
Nói cách khác, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ đi thêm lần nào.
Đây là lời hứa nàng dành cho Triệu Húc.
"Phụ thân của ngươi là ai? Về việc này, ta tạm thời vẫn chưa thể nói với ngươi." Sau một hồi do dự, Miến Đà Loa nói, "Ngươi chỉ cần biết phụ thân ngươi là người Thịnh gia, hơn nữa một khi thân thế của ngươi bại lộ, hoàng tộc Vân Hán Quốc sẽ không tiếc mọi giá cũng phải xử tử ngươi.
Cho nên, ngươi bắt buộc phải ghi nhớ điểm này.
Đó cũng là lý do ta muốn hiện tại ngươi phải đi theo ta."
"Ngài cho rằng ta ở lại đây sẽ bại lộ thân thế sao?" Vân Trân hỏi.
Hỏi xong, nàng lại cảm thấy mơ hồ.
Bởi vì nàng không rõ nàng sao có thể bạo lộ thân thế?
Hiện tại, người biết thân thế của nàng chỉ có chính nàng và Miến Đà Loa thôi.
Chỉ cần đồ đằng trên cánh tay nàng không bại lộ, sẽ không có ai biết được thân thế của nàng.
Mà muốn để lộ đồ đằng trên cánh tay, đó không phải chuyện dễ.
Trừ khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/764940/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.