Đồng thời, Triệu Húc cũng phái người tới biệt viện của Vương gia, báo chuyện đêm nay Vương Kỳ Lân ở lại Túc Vương phủ với Vương Quân Ngọc.
Trong đó đặc biệt nhấn mạnh hai điểm.
Thứ nhất, Vương Kỳ Lân to gan lớn mật, ban đêm xông vào Túc Vương phủ, thiếu chút té gãy chân, quá nguy hiểm.
Thứ hai, bảo Vương Quân Ngọc sáng sớm ngày mai tới Túc Vương phủ đón Vương Kỳ Lân đi, nói rằng Vương Kỳ Lân rất nhớ hắn.
Nhớ?
...!
Sáng sớm hôm sau, Vương Quân Ngọc ăn sáng xong liền tới Túc Vương phủ.
Người an bài trong phủ sớm đã ở cổng chờ.
Thấy hắn tới, bọn họ thiếu chút vỗ tay.
Vương Quân Ngọc tới Tê Thư Trai, ở ngoài phòng ăn nhìn thấy Vương Kỳ Lân mới dùng bữa xong.
Sắc mặt Vương Kỳ Lân có hơi không tốt, trong mắt Triệu Húc không giấu được sự cao hứng.
Xem ra ván cờ này Túc vương gia thắng.
Vương Quân Ngọc cúi đầu, nói rõ ý đồ mình đến.
Triệu Húc nghe hắn nói tới đón Vương Kỳ Lân, đương nhiên không làm khó, khen hắn yêu quý đệ đệ, lập tức sai quản gia chuẩn bị đồ ban thưởng, hơn nữa còn phái người hộ tống huynh đệ Vương gia rời đi.
Đây nào phải hộ tống?
Rõ ràng là giám thị!
Chính là ý phải nhìn ngươi rời đi mới yên tâm được.
Vương Kỳ Lân nghe thế, tất nhiên không chịu.
Nhưng buổi sáng Vân Trân kiểm tra vết thương cho nó, phát hiện nơi nó trầy da đã đóng vảy, không quá nghiêm trọng.
Dù Vương Kỳ Lân cầu xin thế nào, tỏ vẻ đáng thương ra sao, lần này Vân Trân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/765280/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.