Đời này duyên phận đã hết.
Nguyện quân luôn mạnh khỏe.
...
Vân Trân ôm tay nải xuống xe ngựa.
Lúc này, xe ngựa đã rời kinh gần một canh giờ.
Tòa thành trì từng giam giữ nàng sớm đã không còn bóng dáng.
Nhưng giờ khắc này, Vân Trân vẫn không nhịn được mà nhìn phía sau.
Thấy, chỉ có dãy núi, chỉ có không trung màu xám cùng tiếng chim trong rừng.
"Xa phu đại ca, đa tạ huynh đưa tiễn." Vân Trân quay đầu nhìn xa phu bên cạnh, nói.
Trước đó không xa là một quán trà, bên trong có một đội thương nhân đưa hàng hóa.
Vân Trân tạm biệt xa phu, đi về hướng quán trà, tìm được quản sự của đội thương nhân.
Sau khi hỏi thăm, nàng biết họ định xuống Nam, liền gửi chút lộ phí, cùng họ xuống Nam.
...
Rời khỏi kinh thành, nàng nhất thời không biết phải đi đâu.
Sau khi từ biệt sư phụ ở Tây Nam, vẫn luôn không có tin tức.
Lệ Vô Ngân và U Minh giáo, nàng tạm thời không muốn quay về.
Tây Nhung quá xa, không thích hợp với tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng.
Phía Đông là địa bàn của Tô gia, nàng không muốn đi.
Còn về phương Bắc...
Đất phong Quán Châu của Triệu Húc ở Bắc địa, gần nơi doanh trại của Trấn Bắc quân.
Nếu Vân Trân đã hạ quyết tâm cắt đứt đoạn tình cảm này, vậy Quán Châu ở phương Bắc, dù thế nào nàng cũng không thể đi.
Cuối cùng chỉ còn lại phía Nam.
Nàng từng ở Nam Hoang mấy năm.
Nam Hoang tuy rằng không thể so bằng Trung Nguyên, không giàu có và đông đúc như Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/765414/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.