Như vậy, nàng vẫn chưa đến mức tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ!
Không được.
Nàng không làm được.
Dù Triệu Húc tuân thủ hứa hẹn ban đầu, sẽ giải quyết chuyện với Liễu Trản Anh trong "hòa bình", nhưng nàng làm sao cho phép bản thân chấp nhận kết quả như vậy? Làm sao cho phép Triệu Húc làm thế?
Đó là mẫu thân tương lai của hài tử của Triệu Húc, nàng sao có thể cho phép mình tàn nhẫn cớp đoạt cơ hội ở cùng mẫu thân của một hài tử?
Nếu Triệu Húc thật sự làm như vậy, hắn đã không phải là điện hạ mà nàng thích.
Nghĩ đến đây, Vân Trân chậm rãi nhắm mắt.
Nàng sao có thể tiếp tục ở lại, nhìn hắn, nhìn hoàng tử phi của hắn, hài tử của hắn!
Cho nên ngày ấy, Triệu Húc đứng ngoài cửa chỉ hỏi nàng một câu.
Nàng, nguyện ý chờ ta không?
Nguyện ý chờ sao?
Nguyện ý chờ hắn, chờ hắn cho nàng một lời giải thích?
Nguyện ý không?
Không.
Vân Trân lắc đầu.
Nàng không có nhiều thời gian cho hắn, cũng cho nàng như vậy.
"Duyên phận đời này đến đây là hết, hẹn gặp ở giang hồ.
"
Nàng nhớ bản thân khi ấy đã trả lời hắn như vậy.
Duyên phận đời này đến đây là hết, hẹn gặp ở giang hồ.
Những lời ở chùa Kỳ Sơn không nói với Bích Diên, hiện tại chính miệng nàng nói với Triệu Húc.
"Hẹn gặp ở giang hồ, hẹn gặp ở giang hồ! "
Triệu Húc đứng ngoài cửa, lẩm bẩm.
Không biết qua bao lâu, Vân Trân nghe tiếng bước chân của hắn rời đi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, Vân Trân biết, Triệu Húc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/765439/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.