"Lúc ấy, thương vong vô số, mấy người mất tích.
Cuối cùng, chỉ còn lại nô tỳ, Nguyên Bảo và một lão ma ma." Vân Trân nhìn Liễu Trản Anh đứng ở cửa, tiếp tục, "Xin hỏi lúc ấy hoàng tử phi ở đâu?"
"Không phải ngươi vẫn sống sót đó sao?" Liễu Trản Anh nhíu mày.
"Đúng vậy, nô tỳ đã sống." Vân Trân cười lạnh, "Nhưng đồng thời, điện hạ và Đức Phi nương nương vì những con mồi này nên mới sống sót.
Nô tỳ còn sống là dựa vào bản thân nô tỳ, nhưng điện hạ sốt sót là dựa vào sự hi sinh của tất cả hạ nhân!"
Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút: "Sau khi tới Nam Hoang, lúc ấy Nguyên Bảo công công còn là sai vặt dẫn điện hạ vào rừng mạo hiểm, gặp Cổ Tát Cưu khi ấy là công tử tộc Cổ Tát.
Lần đó, mọi người thiếu chút mất mạng.
Cổ Tát Cưu ra điều kiện với điện hạ, nếu chúng ta có ba người tỷ thí thắng mới chịu thả chúng ta đi! Nô tỳ bất tài, cũng trở thành một trong ba người tỷ thí, cuối cùng thay điện hạ thắng ván cuối cùng!"
"Thì sao hả?" Liễu Trản Anh nắm chặt cây roi.
"Thì sao? Hoàng tửu phi có thể nghe nô tỳ nói tiếp.
Trừ tịch cuối năm đó, có nha hoàn hạ độc trong đồ ăn, là nô tỳ kịp thời phát hiện, cứu được nương nương và điện hạ."
Đổi lấy kết cục bị nhốt vào phòng chứa củi, thiếu chút mất mạng.
Đương nhiên trước đó, nàng không nói dối lòng mình, nàng làm việc này hoàn toàn là vì Triệu Húc.
Dù sao trước đó, dù là nàng bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/765595/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.