Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một thiếu nữ mặc áo bông màu hồng phấn từ bên ngoài đi vào.
Thấy Vân Trân đã tỉnh, thiếu nữ kinh ngạc: "Cô nương đã tỉnh."
Nói rồi, nàng ấy vội đi tới.
"Vậy cô nương mau uống thuốc đi." Thiếu nữ đưa chén thuốc cho nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, mới chậm rãi duỗi tay nhận lấy.
Nàng ngửi ngửi, phát hiện thật sự là thuốc khôi phục cơ thể, mới uống.
"Cô nương lợi hại quá, thế mà không sợ đắng." Thiếu nữ thấy vậy, hiếu kỳ nói.
"Đa tạ." Nói rồi, Vân Trân đưa chén thuốc về cho thiếu nữ, nàng phát hiện giọng mình rất khàn khàn, "Xin hỏi, đây là nơi nào? Vì sao ta lại ở đây? Còn nữa, người ở bên cạnh ta..."
"Ai da, sao cô nương có nhiều vấn đề thế?" Thiếu nữ chu miệng.
Tuy nói vậy, nhưng thiếu nữ vẫn nói rõ tình hình với Vân Trân.
Thiếu nữ nói, nàng ấy tên Xuân Hoa.
Đây là thôn của họ.
Hai ngày trước, có người ra bờ sông lấy nước, phát hiện nàng nằm trên bờ, liền cứu nàng về.
Khi ấy, người trong thôn họ cách chỗ nàng ngất đi không xa phát hiện một người khác, cuối cùng đưa hai người về.
Người kia hôm qua đã tỉnh, chỉ có Vân Trân tỉnh lại muốn.
"Vậy người đó hiện giờ..." Vân Trân cẩn thận hỏi.
"Đang ở ngoài làm việc giúp Hầu đại thẩm." Thiếu nữ tên Xuân Hoa kia nói.
...!
Khi Vân Trân khoác xiêm, đi ra khỏi phòng, liền thấy Triệu Húc mặc áo vải thô sơ ôm một bó củi đi về phía này.
Thời điểm nhìn thấy Vân Trân đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/765725/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.