Toàn bộ hiện trường hôn lễ trở nên vô cùng yên tĩnh. Chính xác hơn, là bị tiếng nhạc của Thẩm Hoặc làm cho kinh hãi đến mức linh hồn như rời khỏi xác.
Một lễ cưới bình thường lại bị Thẩm Hoặc thổi thành một lễ đưa linh cữu.
Việc này như chọc vào tổ ong, khiến các thôn dân trong ảo cảnh tức giận. Những người thôn dân đó giương khóe miệng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Thẩm Hoặc.
Họ hận không thể lao vào Thẩm Hoặc, lột da róc xương cậu.
"Dừng lại!"
Người thôn dân vừa bảo Thẩm Hoặc thổi kèn, giờ đây trực tiếp cướp lấy cây kèn xô na khỏi tay cậu.
"Không phải kêu ngươi đừng thổi nữa sao? Ngươi điếc hay mù?"
Thẩm Hoặc vẻ mặt vô tội nhìn người đó, "Không phải ông bảo tôi thổi sao?"
"Ngày đại hỉ, ngươi cứ nhất định phải thổi tang khúc, là có ý gì?!"
Thẩm Hoặc nhún vai, vẻ mặt bất cần, "Nhưng tôi chỉ biết mỗi khúc này thôi."
Các thôn dân giật giật khóe miệng, việc bảo Thẩm Hoặc thổi khúc quả thật là tự chuốc lấy khổ.
"Nơi này không cần ngươi, ngươi đi chỗ khác đi, đừng làm phiền chúng ta."
Thẩm Hoặc bị đá ra khỏi dàn nhạc, đứng ở góc tường, trông rất đáng thương và bất lực, nhưng không khiến các thôn dân thương hại.
Khi không ai chú ý đến cậu nữa, Thẩm Hoặc mới thu lại biểu cảm trên mặt, âm thầm quan sát xung quanh.
Nơi này là một thôn trang điển hình của vài năm trước, lạc hậu và tứ phía bị núi vây quanh, người dân trong thôn sống một cách lặng lẽ, đơn sơ.
Các ngôi nhà dựa vào núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-phong-do-dai-de-thanh-hon-sau-do-toi-lien-hot/223938/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.