Gần đây quan binh khắp nơi, chỉ cần là thác nước hay bờ sông nào đó, đều có thể thấy mặt quan binh đang lục soát, hơn nữa, còn dán lệnh truy nã hai người ngoại tộc, cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt, mấy ngày mấy đêm chưa từng kết thúc, làm cho dân chúng sợ hãi bất an, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến thế.
Năm ngày sau, ở ngoại thành Tây, một thiếu phụ mặc xiêm y xinh đẹp, cùng vài tên tùy tùng giục ngựa chạy gấp, nhìn thấy mui thuyền phía trước, thiếu phụ lập tức xuống ngựa, xông đến ôm lấy một người ngồi trên thuyền.
“Ta thật lo lắng cho ngươi!” Nhan San San ôm chặt thiếu niên áo trắng.”Núi cao như vậy, vừa bị thương vừa bị rơi xuống, ta còn sợ vết thương của ngươi càng nghiêm trọng thêm!”
“Có lão quan chủ, Thư Phương và Tuyết Sơ ở đây, có việc cũng là sợ bóng sợ gió.” Tô Thiếu Sơ cười ôm nàng.”Cũng là ngươi đó, đến muộn muốn chết, làm ta cứ tưởng rằng trên đường ngươi gặp chuyện gì chứ!”
“Bên trong Tĩnh Hủy thành đầy cả quan binh, vì không muốn làm người của Tam Hoàng phủ phát hiện tung tích, ta đành phải vòng đường vòng đi.”
“Đến bây giờ vị Tam hoàng tử đó vẫn chưa bỏ ý định sao?” Từ trong mui thuyền đi ra, Diệu Pháp Ngôn Nguyên lão quan chủ hỏi.
“Còn chưa tìm thấy thi thể của ta, hắn sẽ không chết tâm, cũng có lẽ sẽ … không chịu chấp nhận!”Nhắm mắt lại, Tô Thiếu Sơ nhẹ giọng thở dài.
“Than thở cái gì chứ, lần này cuối cùng cũng thật sự thoát khỏi Chu Dục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-quan-dong-mong/2088740/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.