🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ra khỏi Nghiệp thành, xuôi về phía nam ba mươi dặm, chính là Chương Hà.

Năm xưa Tùy Đường từng lánh thân nơi đây, có nghe bách tính bản xứ tán dương Chương Hà tuyệt đẹp.

Nàng đến vào độ cuối hạ, cỏ tranh trong lều đầy rẫy trùng kiến, bọn hạ nhân phải dùng thảo dược hun khói hồi lâu mới đuổi được đi phần nào. Ngoài lều, gần bờ sông càng thêm muỗi mòng vô số, tuy có thể thấy đom đóm lấp lánh như sao, điểm tô ánh sáng ban đêm, song Tùy Đường chẳng mấy khi muốn lại gần. Da thịt bị côn trùng cắn đốt, đau ngứa khó chịu, có loài còn có độc, chẳng chừng sinh mưng nhiễm trùng, nhẹ thì phát bệnh, nặng có thể bỏ mạng.

Tùy Đường quý mạng, nàng còn muốn được hồi cung, bèn chỉ đành xa lánh, trú mình trong lều, thỉnh thoảng cách cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.

Song dân quê qua lại vẫn ngày ngày ca tụng Chương Hà đất phì nước sâu, quả là nơi lành cảnh đẹp.

Bảo rằng đợi thêm hai tháng nữa, đến vụ thu hoạch, mặt sông khói sóng mênh mang, sương sớm dày đặc, mơ hồ như chốn thần tiên.

Ánh rạng đông phía đông rải khắp trời mây, những trái cây vốn bị sương khói che lấp dần hiện hình rõ nét: đào mật lông trắng phấn hồng, lê thơm vỏ dày xám đục, táo vàng đỏ như máu bồ câu…

Dọc theo sông, cách vài dặm lại có một vườn cây nhỏ, trong vườn cây cối rậm rạp, cây trái trĩu cành. Gió ẩm từ Chương Hà thổi qua đưa hương hoa trái dịu dàng, khiến lòng người rạo rực, ngập tràn hy vọng.

Ấy là kết tinh từ bao năm vun trồng, cũng là lễ vật mà sông nước Chương Hà ban tặng.

Nhưng Tùy Đường dù chờ đến mùa thu vàng óng vẫn chẳng được thấy cảnh Chương Hà trĩu quả sum suê như lời dân chúng.

Nàng chỉ thấy Chương Hà sau mười năm yên ắng bỗng như hung thú phục sinh, há miệng gầm vang, vẫy đuôi dấy sóng cuồn cuộn.

Nhà cửa dân làng bị nước cuốn đi, kẻ già người trẻ chết chìm, vợ chồng phân ly, hài tử thất tán. Cây trái dốc công chăm bón bị nhổ bật gốc, ngả rạp bên bờ, quả chín vỡ nát trong bùn, lá khô trôi dạt bên sông.

Ấy thế mà nông phu trong vườn trái bên sông vẫn chỉ thở dài, chẳng trách cứ Chương Hà.

Một người nói: “Nếu có thể trồng thêm cây dọc theo sông, dựng đê cao, thì lũ sẽ ít tràn lên, lẽ đó vốn đơn giản.”

Kẻ kế tiếp tiếp lời: “Nhưng những tráng đinh đủ sức trồng cây đều bị bắt lính rồi, quan trên chẳng ai bỏ bạc ra đắp đê, dẫn thủy tưới ruộng. Trước kia không cấy được lúa thì còn có đôi cây trái ăn qua ngày, giờ chẳng rõ đến năm nào mới lại kết quả.”

Người thứ ba nói: “Thiên tai vốn có thể phòng bị bằng nhân lực, nhưng đã không chuẩn bị từ trước, khiến tai họa thành hình, thế thì chẳng gọi là thiên tai nữa, mà vẫn là nhân họa. Nên chẳng thể trách Chương Hà.”

Không trách Chương Hà, vì Chương Hà rất đẹp.

Tùy Đường từng độc cư nơi Chương Hà suốt năm năm, chưa hề được thấy “mỹ cảnh Chương giang” như dân chúng xưng tụng, nhưng nàng vẫn gật đầu đồng tình.

Bởi nàng từng thấy một cảnh tượng khác cũng động lòng người không kém.

Năm nay tháng Tư, tiết xuân đã cuối, ánh vàng lấp lánh, mặt nước sông sóng lăn tăn, ven sông cây trái đâm chồi.

Nàng vừa phơi xong nửa giỏ táo cướp được từ năm ngoái, đang ngồi trước cửa sổ mài thảo dược ngừa muỗi cắn cho mùa hạ. Đúng lúc ngẩng đầu duỗi vai, bất chợt thấy mặt Chương Hà vốn bình lặng nhiều năm lại nổi sóng.

Một đội thuyền cát thuận gió mà đến, lướt như tên bắn, sóng vỗ tung trắng xóa như tuyết.

Tới gần mới thấy rõ, trên thuyền đầu đứng một vị tướng, giương cao đại kỳ viền đỏ vàng, mặt cờ đề một chữ “Tề”, nét chữ như rồng cuốn quanh, nền mây làm đệm.

Ấy là vương kỳ Đại Tề.

Sau đó là mười một thuyền khác nối tiếp, tất cả đều cắm cờ hiệu, hiển thị thân phận.

Chẳng mấy chốc, mười hai chiếc thuyền cát trải dài Chương Hà, người người uy nghi lẫm liệt, vương kỳ phấp phới giữa gió.

Dân chúng canh tác bên bờ vội vã quỳ rạp, Tùy Đường sững sờ đứng bên cửa sổ chưa kịp hoàn hồn, đã nghe một giọng vang bên tai: “Thần phụng thánh chỉ, nghênh đón công chúa hồi kinh.”

Tùy Đường nhìn qua cửa sổ, trông thấy mười hai chiếc thuyền và vương kỳ dập dềnh trên sóng, ấy là phong cảnh đẹp nhất trong đời nàng từng thấy.

— A tỷ, trẫm khổ tâm mưu tính nhiều năm, chỉ lặng lẽ nuôi tám trăm tinh vệ, lúc Vệ Thái rời doanh mới có thể đưa tỷ hồi kinh, song vẫn chẳng đủ sức động đến hắn; như hôm nay, đưa tỷ nhập phủ Tư Không cũng đã là tận lực, không thể lại gần Lận Tắc thêm một tấc.

— Vận mệnh Đại Tề ngày sau, đều nhờ cả vào a tỷ.

Hôm đó là ngày đại hôn, chạy đi lo liệu khắp nơi, Tùy Đường đã mỏi mệt tột cùng, song sáng sớm lại vẫn thức dậy rất sớm.

Nàng mở mắt, bên trong màn chăn không hề có lấy một tia sáng, ngoài màn cũng tối đen, nàng vén một góc màn lên, bốn phía vẫn mù mịt rợn ngợp. Tưởng rằng còn đêm khuya, song nàng chẳng tài nào ngủ tiếp, tâm trí lại phiêu về Chương Hà năm ấy.

Nhớ lại cảnh thuyền cát đón nàng về giữa ánh nắng rạng rỡ.

Nguyện vọng của a đệ đã hóa thành trách nhiệm nàng phải gánh vác.

Nàng bèn hít sâu, vực dậy tinh thần, không nhịn được lại vén rèm, chỉ mong sớm tìm được chỗ giấu thuốc, hoàn thành kỳ vọng hoàng đệ.

“Điện hạ đã tỉnh, có cần lập tức thay y phục, rửa mặt chải đầu, hay muốn nghỉ thêm đôi lát?” Một giọng nói vang lên bên tai.

Tùy Đường nhíu mày, là giọng của Thôi Phương, nhưng sao không thắp đèn?

Nàng liền hỏi.

Thôi Phương thoáng sững sờ, hai a hoàn kéo rèm hai bên nhìn nhau, đều tràn đầy nghi hoặc.

“Trời đã sáng rõ từ lâu, tự nhiên chẳng cần đèn nữa.” Thôi Phương đáp.

“Giờ gì rồi?” Tùy Đường hỏi.

“Bẩm, giờ Thìn sáu khắc.”

“Giờ Thìn, sáu khắc?” Lông mày nàng cau chặt, tưởng mình nghe nhầm.

“Vâng, lão phu nhân cùng các nữ quyến vốn muốn đến thỉnh an, thấy Điện hạ còn đang say giấc, nên đang ngồi chờ tại tiền sảnh dùng trà.”

Tân hôn ngày thứ hai, vốn nên phu thê bái kiến trưởng bối. Nhưng nàng là công chúa, phân vị quân thần khác biệt, tất phải hành lễ quân thần trước, rồi mới đến gia lễ.

Tùy Đường còn nhớ rõ hai ngày trước khi xuất giá, các cô cô dạy dỗ đủ điều. Mẫu hậu cũng dặn đi dặn lại: nay thế cuộc không bằng người, bề ngoài ổn thỏa là được, chớ nên quá làm kiêu.

Lễ bái quân đã định giờ Thìn chính khắc, giờ đã qua hơn nửa canh giờ. Giờ mới thay xiêm y chải tóc, tiếp khách, lại mất thêm nửa canh giờ nữa. Trước sau để người ta chờ gần hai canh, quả là làm giá quá độ.

Nhưng lúc này Tùy Đường chẳng còn tâm trí đâu nghĩ đến chuyện lễ tiết, chỉ lặng lẽ giơ tay lên trước mắt, lật qua lật lại.

Sắc mặt dần dần tái nhợt. Cuối cùng, nàng đưa ngón tay run rẩy bắt mạch.

Mạch điều hòa, có vị khí, tức là bình mạch; mạch đến nhu hòa, có thần khí; ba bộ mạch chìm mà có lực, là tướng hữu căn. Mạch có vị, có thần, có căn, là điềm báo thân thể cường kiện vô bệnh, cớ sao lại chẳng thấy gì?

Tùy Đường dùng sức dụi mắt, mong nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Thế nhưng, khác với tối qua còn thấy mờ bóng vật, giờ đây chỉ toàn hắc ám, chẳng thấy được chi.

“Thôi chưởng sự, ngươi lại đây.” Nàng gọi khẽ, lại dặn, “Chớ lên tiếng.”

Thôi Phương lĩnh mệnh bước đến, vốn dĩ đã đứng bên giường, giờ chỉ cần tiến thêm một bước.

Tùy Đường ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của hoa quế, giống hệt mùi nàng từng ngửi thấy khi Thôi Phương hầu hạ hôm qua. Vậy là nàng đã lại gần sát, nhưng vì chẳng có tiếng động, Tùy Đường hoàn toàn chẳng biết người kia đang đứng cách mình mấy tấc, là bên trái hay bên phải.

“Đỡ ta ra xem mặt trời.”

Thôi Phương lĩnh chỉ, sai tỳ nữ khoác thêm áo cho nàng, dìu nàng ra sân.

Tháng Tám, nàng cảm nhận được gió thu se lạnh nơi chân trời, ngửi thấy hương hoa cúc, hoa quế ngoài sân, cũng nghe rõ tiếng binh vệ đổi ca nơi cổng phủ.

Duy chỉ có ánh sáng mặt trời rọi khắp nhân gian là không thấy được, không nhìn ra bóng dáng ở nơi đâu.

“Truy gọi ngự y, xem bệnh cho cô.”

Nàng đẩy người hầu ra, định quay về phòng, nhưng lại không biết lối đi ở đâu. Chỉ xoay người đi bừa, mới bước được hai ba bước đã bị vấp bậc thềm.

Bước quá vội, các tỳ nữ không kịp đỡ, Tùy Đường ngã sấp xuống đất.

Mái tóc dài rũ xuống, y phục cũng xô lệch.

Gió lướt qua cuốn lấy đuôi tóc xanh biếc và vạt áo tung bay, tựa như bèo dạt lá rơi, uốn lượn theo làn gió.

“Nô tỳ chăm sóc không chu đáo, kính xin Điện hạ thứ tội.” Thị nữ tên Thôi Phương dẫn người tới đỡ nàng.

Cánh tay đỡ lấy Tùy Đường khiến nàng theo bản năng co rút lại, song cuối cùng cũng không hất ra hay vùng vẫy, để mặc các nàng dìu dậy, đỡ lên bậc thềm trở về phòng.

Phủ Tư Không vốn có sẵn ngự y, nên rất nhanh đã đến nơi.

Dương thị nghe tin cũng cùng nhau đến, lúc này liền mở miệng hỏi cách chữa trị.

Ngự y đáp: “Hiện thời mới tám phần xác định nguyên do, còn cần hội chẩn thêm mới có thể kết luận.”

“Nếu quả thật do chứng bệnh này gây ra, thì nên trị liệu thế nào?” Giọng nữ tử trẻ trung vang lên, trong như hoàng oanh, dung mạo xinh đẹp, tóc đen như rong rủ xuống ngang eo, đang độ cập kê, là tiểu nữ của Dương thị — Lận Hòa.

“Điện hạ thương tổn vốn không nặng, phải xem tình trạng mới bàn được toa thuốc. Giờ chưa thể nói trước.” Ngự y chậm rãi đáp.

“Vậy có thể chữa khỏi chăng?” Lận Hòa chớp đôi mắt nai, lời nói như mưa rào, “Trước khi khỏi có phải dùng thuốc mãi không? Uống thuốc mãi có ảnh hưởng đến việc sinh con…”

“Im miệng!” Dương thị quát khẽ, lắc đầu than thở, lệnh cho ngự y sớm tổ chức hội chẩn, rồi bước đến chỗ Tùy Đường, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Sắc mặt Tùy Đường trắng bệch, ngồi lặng trên giường, không có phản ứng gì.

Dương thị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, đoạn dẫn người rời viện.

*

“Đến thiên tử còn phải nể đại ca ba phần, vậy mà nàng ta chỉ là công chúa lại kiêu căng đến thế! Không nói chúng ta chờ lâu như vậy, mẫu thân đến trước mặt nàng còn phải khom người thi lễ, nàng ta dù gì cũng nên đáp một tiếng cho phải phép chứ! Thần phải khiêm, quân cũng nên lễ.”

“Điện hạ đột ngột gặp biến cố lớn, e rằng nhất thời khó lòng chấp nhận, Thất muội chớ nên so đo.” Người vừa lên tiếng là Mạnh Kiều – chính thất của Lận Thử, trưởng nữ của dòng chính họ Mạnh ở Lương Châu, một tay đỡ lấy Dương thị, tay kia vén đi cành liễu bị gió thổi tới. “Nơi này vẫn thuộc địa phận Trường Trạch đường, chớ để Điện hạ nghe thấy, lại đắc tội thì uổng.”

“Tứ tẩu khỏi cần giả vờ, hôm qua tám tỳ nữ lột y tra xét Điện hạ, có hai người là người của tẩu. Nếu nói đến đắc tội, tẩu còn sớm hơn muội.”

Mạnh Kiều bị chặn lời, dung nhan như trăng rằm lộ vẻ bất mãn, chẳng phải giận muội chồng mà là giận phu quân nhà mình.

Lận Tắc không ở phủ Tư Không, mọi sự do Lận Thử thay mặt xử lý.

Đêm qua, vốn là sáu người họ đã điều tám nữ tỳ đến Trường Trạch đường làm việc ấy, không liên can gì đến nàng. Nhưng Lận Thử lo họ làm việc cẩu thả, để công chúa mang theo vật bất tịnh hại đến ca ca mình, bèn kéo theo hai tỳ nữ thân cận của nàng giúp sức. Đến khi nàng hay chuyện thì người đã vào viện rồi!

“Tứ tẩu không cần gấp, vốn dĩ cũng chẳng đáng lo đắc tội hay không.” Sắp rẽ vào cổng vòm, Lận Hòa ngoái nhìn viện sau, nhướng mày nói: “Nếu đây là phủ công chúa, chúng ta đến làm khách, tất nhiên phải nhún nhường. Đáng tiếc nàng ta không đem được đại ca về phủ mình, không mở được phủ công chúa. Vậy thì nàng là khách, chúng ta là chủ.”

Mạnh Kiều nghe vậy chỉ cười nhạt, cụp mi mắt lặng lẽ đi bên Dương thị.

Dương thị sắc mặt khó coi, trừng mắt nhìn nữ nhi.

Song tiểu nữ được chiều sinh hư, vẫn lắm lời không thôi, “Con đây là vì mẫu thân mà lo. Người chẳng phải vì Tam ca bận rộn chính vụ, muốn huynh ấy sớm thành hôn sinh con nên mới thừa lúc huynh vắng kinh mà thay huynh tiếp chỉ hôn nhân của thiên gia sao? Giờ Tam ca đại hôn mà không trở về, rõ ràng trong lòng không vui. Vốn nghĩ chờ huynh về viên phòng rồi cũng trọn tâm nguyện của người. Nhưng nay, vị kia lại mắc chứng mắt mù, trị bệnh uống thuốc, e là một thời gian dài chẳng sinh con được… Thế chẳng phải làm lỡ dở Tam ca sao!”

Lận Hòa sát lại, đỡ lấy cánh tay còn lại của Dương thị, bị bà “chát” một tiếng hất ra.

“Không cần ngươi nhắc, lắm lời như thể ngươi mới là mẹ ta! Đợi Tam ca ngươi về, tự nhiên sẽ trị tội ngươi!”

“Vốn là như vậy, Tam ca căn bản không thích công chúa ấy mà.”

“Thất muội!” Mạnh Kiều nghiêm giọng, khẽ lắc đầu với nàng, “Nói nhỏ thôi, để công chúa nghe được thì chẳng lành.”

Thanh âm bên ngoài lúc cao lúc thấp, Tùy Đường dù có nghe thấy, cũng chẳng lọt vào lòng.

Nàng ngồi im lìm trong tẩm thất, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện mình đã mù, còn viên thuốc giấu trong răng phải xử trí thế nào?

Làm sao chắc chắn khi lấy ra, khi cất lại, khi hành động, bên mình không có ai, không bị ai nhìn thấy? Không thể chắc chắn được, nàng chỉ có thể giữ viên thuốc trong răng.

Đợi đến lúc Lận Tắc trở về rồi tính tiếp.

Nhưng Lận Tắc khi nào sẽ về? Một tháng, hai tháng, nửa năm… Ngày tháng dài lâu, sáp mật bị mòn, người trúng độc sẽ là nàng!

“Điện hạ, xin súc miệng, rửa mặt rồi dùng bữa. Ngự y hội chẩn, sớm cũng phải chiều mới có kết quả.” Thôi Phương đến thay y phục cho nàng, dìu nàng ngồi vào bàn.

“Đây là chén miệng phẳng, trong có bảy phần nước muối, chậu đồng ở phía này.” Thôi Phương nắm tay nàng, để nàng cảm nhận vị trí.

Súc miệng ba lần, Tùy Đường xong xuôi, phòng ăn dâng lên canh bánh, cháo loãng, các món dưa muối, điểm tâm đầy đủ cho nàng lựa chọn.

Tùy Đường vẫn trầm mặc.

Thôi Phương chọn một bát cháo táo đỏ bưng lên đút nàng.

Đến muỗng thứ tư, Tùy Đường bỗng đẩy ra, nói gì cũng không chịu dùng nữa. Bữa trưa nói là không muốn ăn, chỉ uống qua thuốc rồi thôi. Đến bữa tối, nàng nằm luôn trên giường không hề dậy, cả mâm cơm hâm đi hâm lại cuối cùng đem chia cho người trong viện.

Ngày thứ hai, ngự y hội chẩn xong, xác nhận chẩn đoán ngày trước. Tùy Đường không nói một lời, hôm đó chỉ dùng thuốc, không ăn uống.

Ngày thứ ba, thứ tư cũng vậy.

Đến rạng sáng ngày thứ năm, nàng trong mộng bị đau bụng quặn thắt mà bừng tỉnh, hoảng hốt ngồi bật dậy.

Giống như năm đó ở Chương Hà gặp đại hồng thủy, thân thể nàng cũng đau đớn không chịu nổi.

Vì đói.

Tôi tớ còn sống chẳng bao nhiêu, kẻ thì chết, kẻ thì trốn, chỉ còn mình nàng. Ngoài bản thân ra, chẳng thể dựa vào ai.

Những ngày ấy, nàng gặm vỏ cây, ăn rắn chuột mà sống. Khi cây rừng cạn kiệt, thú hoang ngủ đông, nàng liền cướp thức ăn của người sống, lột y phục của xác chết giữ ấm. Loạn thế mất mùa, chẳng ai nhớ nàng là công chúa, chính nàng cũng quên mình từng là công chúa. Cho đến mùa xuân năm sau, kẻ yếu chết đi, kẻ mạnh sống sót.

Nàng không chết, còn ở trong thảo lư, gột rửa bản thân cho ra dáng người, học tập cuộc sống người thường. Chờ đến một ngày sau.

Cơn đau bụng vẫn còn, âm thầm nhắc nhở nàng: cảnh ngộ hôm nay, dù có tệ, vẫn hơn những ngày lũ lụt ở Chương Hà năm ấy.

Từ ngày đó, Tùy Đường chấp nhận sự thật mình đã mù.

Nàng bắt đầu uống thuốc đều đặn, dùng bữa đúng giờ. Chỉ là khẩu phần giảm một nửa, toàn dùng cháo loãng, bánh mềm, thứ dễ nuốt. Ăn cực chậm, từng ngụm từng ngụm nhỏ, giảm thiểu nhai bằng răng.

Có một lần, ăn gần hết thì cháo nguội, phòng ăn xin đổi bát khác. Nhiều ngày ăn nửa no nửa đói, nàng theo bản năng gật đầu. Nhưng khi cháo nóng mang lên, nàng nâng bát, trước mắt bỗng hiện lên mười hai chiến thuyền giương vương kỳ trên Chương Hà, hiện lên cảnh nàng trong ngày đại hôn bị cởi từng lớp y phục.

Thế là, nàng buông tay.

Nếu ngay cả dục vọng ăn uống cũng không thể khống chế, thì con đường tương lai làm sao đi tiếp?

Phải sống trước đã, thích ứng với cuộc sống không ánh sáng. Rồi ngày sau, có thể thu phục một hai thị nữ, che giấu giúp nàng hạ độc; hoặc có thể khiến Lận Tắc tin tưởng, để nàng xuống bếp nấu canh dâng trà; hoặc có thể khiến hắn ta mê luyến thân thể, để nàng rót trà kính rượu, “hoạn nạn nâng đỡ”…

Tùy Đường tính toán như thế, nhưng lại kẹt ở bước thứ hai.

Nàng còn chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc sống mù lòa, thì vào ngày mười tháng Tám, tức ngày thứ bảy sau thành hôn — Lận Tắc trở về rồi.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.