🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“… Cho nên, cầu xin Tam tẩu, hãy cứu lấy Hà Cửu lang.”

Lận Hòa vừa nghẹn ngào vừa kể hết một lượt, lời rơi như mưa rơi hoa lê, đến cuối cùng cúi mình quỳ xuống, khẩn cầu tha thiết.

Lúc ấy là giờ Mùi, Tùy Đường vừa tỉnh giấc trưa chưa lâu, đang chuẩn bị thưởng một chén lê chưng thì đành bỏ dở, thìa sứ dừng giữa không trung.

Hôm nay, nàng đã gánh quá nhiều chuyện, nhất thời thật khó tiêu hóa.

Trước hết là chẳng hiểu sao lại ngủ lười một giấc, lúc tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, trong lòng bực bội khó chịu.

Kế đến, Lan Tâm và Mai Tiết được mời trở lại.

Theo lời giải thích của Thôi Phương, thì là Lận Tắc thấy nàng nay đã mắc chứng bệnh mắt, sợ Thôi Phương một mình trông nom sẽ thiếu sót, nên đã xin ý chỉ Thái hậu, đưa nữ tỳ cũ từng theo nàng trở về. Đây tất nhiên là chuyện tốt, Tùy Đường cầu còn chẳng được.

Nhưng cùng lúc ấy, còn có một việc khác — Lận Tắc cho người đến bài trí lại giá sách phía sau bình phong bên phải.

Tùy Đường nhớ rõ bố cục nội thất trong tẩm phòng. Bên phải giường ngủ là một tấm bình phong sáu cánh cao ngất, khảm lụa hình hoa Như Ý, khéo léo phân phòng nghỉ thành hai gian. Sau bình phong đặt giá sách và án thư, khi đó trên giá không có lấy một quyển sách, trên án cũng không có bút mực, hoàn toàn trống trải, hiển nhiên Lận Tắc vốn không định ở lại lâu dài, cho dù có đến thì cũng chỉ là để làm dáng.

Vậy mà giờ lại bố trí lại? Ẩn ý là gì?

Lan Tâm phân tích với nàng: “E là Tư Không đại nhân đã đem lòng yêu mến Điện hạ, nên mới muốn bù đắp, tỏ thiện ý.”

[Bởi vì… Điện hạ trong lòng hạ thần, còn quý hơn cả tam quân.]

Tùy Đường chợt rùng mình, nhớ đến lời hôm qua Lận Tắc nói sau bữa sớm.

“Tỳ nữ đoán rằng, Tư Không đại nhân cố ý làm vậy, là muốn dò xét thật tâm của Điện hạ.” Lan Tâm đem lời nói trắng ra.

Hừm! Vậy là Lận Tắc cũng dùng đến “mỹ nhân kế”.

Tùy Đường nghĩ thế, theo bản năng đưa tay che miệng. Chẳng lẽ tâm ý nàng muốn cự tuyệt vì tình cảm mà toan dùng Đan Chu để tự tận, hắn vẫn chưa tin thật sao?

Còn chuyện của đệ đệ nàng thì sao—

Cả buổi trưa nàng cứ trằn trọc trên giường, rốt cuộc không chợp mắt nổi, trong lòng rối ren, đành dậy ra ngoài hóng gió, lại chẳng ngờ đón ngay được một vị Phật sống, đối diện với một sự việc như vậy.

Tùy Đường liền đặt luôn cả bát chén xuống, dò dẫm bước đến bên cửa sổ đang khép hờ, đẩy rộng ra, để gió thu xào xạc ùa vào, thổi cho bản thân thêm phần tỉnh táo.

Phía bên phải tẩm thất chính là hướng Đông, hiện tại nếu Lận Tắc đã chiếm chỗ ấy, nàng cũng chẳng rõ thói quen của hắn, hơn nữa nơi đó cất trữ sách vở và bút tích của hắn, để tránh dị nghị, nàng tốt nhất không nên động đến. Vậy nên Tùy Đường dời sang gian phía Tây, chính ngọ ánh sáng yếu, đến chiều lại rực rỡ nắng vàng như dát vàng.

Tuy nàng không nhìn thấy, nhưng thân thể vẫn cảm nhận được nhiệt độ. Một chút ấm áp của ánh nắng lại càng làm nổi bật cái lạnh tê tái của gió thu.

“Vương Giản cùng vài vị ngự y hợp mưu với Hà Chiêu toan hạ độc ám sát Tư Không, sự việc bị bại lộ hôm qua, bệ hạ đã giao toàn quyền xử lý cho Tư Không. Tối qua Đình úy phủ phán án, nhóm người Vương Giản đều bị xử trảm lập tức, đêm đó đã thi hành. Duy chỉ Hà Chiêu là đồng phạm, chịu tội lưu đày.” Tùy Đường nhớ lại lời Lận Hòa nói, khắp người liền lạnh buốt.

Năm vị ngự y của Thái y viện là người từng nghiên cứu chế tạo Đan Chu. Lận Tắc phát hiện ra Đan Chu hôm kia, hôm qua đám ngự y ấy cùng môn đồ đều chết sạch.

“Tam tẩu, xin người cứu lấy Hà Chiêu, chàng chỉ là đồng phạm, không đến mức phải chết.” Lận Hòa lại dập đầu một cái nữa.

Tùy Đường lúc này mới hoàn hồn, ra hiệu cho cung nữ đỡ nàng ấy dậy: “Đình úy phủ đã định án, Thất muội chắc chắn không có điều gì bỏ sót?”

“Không sai sót.” Lận Hòa xoắn lấy khăn tay, “Mười ngày nữa, Hà Chiêu sẽ khởi hành lưu đày đến U Châu, án này coi như hoàn toàn khép lại.”

Chủ mưu vụ Đan Chu vốn là Thái úy cùng trưởng tử Hà Dục, chẳng liên quan gì đến ấu tử. Hôm nàng được đón về Kinh kỳ, có dự phần vào vụ án này, vì chính nàng là người thực thi, đệ đệ nàng đã giảng giải rõ cục diện kinh thành khi ấy.

Triều đình chia làm ba phe.

Một là phái bảo hoàng, lấy ngoại thích Thái úy và con trai là đại diện, Hà thị là trợ lực lớn nhất của Thiên tử, trung thành phò tá.

Hai là phái trung lập, lấy Thượng thư lệnh Khương Hạo làm đầu, là những danh môn vọng tộc, tuy tuân theo hiệu lệnh của Lận Tắc, nhưng trong lòng vẫn giữ khí tiết của thiên gia Tề thật.

Ba là phái quân sự, đứng đầu là Tư Không Lận Tắc, chủ yếu là thân binh của hắn và các quan viên do hắn bồi dưỡng những năm gần đây.

Theo lời Lận Hòa kể lại, vụ án này kết thúc khi xử lý xong đám ngự y và con trai Hà thị.

Đây là thỏa thuận ngầm giữa đệ đệ nàng và Lận Tắc, đôi bên cùng lùi một bước.

Tùy Đường chợt cảm thấy một nỗi bất lực trào dâng từ tận đáy lòng, ngoài một câu “xin lỗi” dành cho kẻ đã hi sinh, nàng chẳng thể làm gì hơn. Nàng thậm chí thấy mình cũng chẳng có tư cách trách cứ Lận Tắc — chuyện sống còn, suy cho cùng cũng chỉ là nàng và đệ đệ kém tài mà thôi.

Nay đệ đệ đã nhẫn nhịn lui bước, thì nàng cũng nên giữ yên lặng, dưỡng sức lâu dài, chờ cơ hội phản công. Ít nhất, khi Lận Tắc chưa nhắc đến chuyện này, nàng không thể chủ động đề cập.

Xét rõ ngọn ngành, nàng bèn thẳng thắn từ chối Lận Hòa: “Thất muội một mảnh si tình, cảm động lòng người. Nhưng chuyện này, muội cầu ta chi bằng trực tiếp đi cầu Tam ca của muội.”

Lận Hòa được đỡ về ngồi lại trước án, tuy nghe xong có phần thất vọng, song vẫn không nản chí. Theo lời chỉ dạy của huynh trưởng, nàng tiếp tục: “Ta đã cầu Tam ca rồi, huynh ấy không chịu gặp. Ta còn đi gặp Khương lệnh quân, bị ta làm phiền đến độ không chịu nổi, mới chỉ ta đến tìm Điện hạ, nói rằng Điện hạ nhất định sẽ bằng lòng giúp.”

“Khương lệnh quân?” Tùy Đường nghe danh chứ chưa từng gặp, không khỏi kinh ngạc, “Ngài ấy bảo muội đến tìm ta?”

Lận Hòa gật đầu: “Lệnh quân nói, hắn cũng không đành lòng để Hà Chiêu như vậy mà đi. Về tình thì là thầy trò, về lý Hà Chiêu có tài, tương lai nếu nhập quan nhất định có thể đền đáp triều đình.”

“Ngài ấy thật nói như thế?” Tùy Đường trong khoảnh khắc tinh thần phấn chấn. Trong ba phe triều đình, Khươnglệnh quân giữ vị trí trung lập, duy trì thế cân bằng, luôn bị cả hai phe lôi kéo. Nếu giờ cứu được Hà Chiêu, có thể khiến hắn trung thành với đệ đệ nàng, đồng thời giữ được danh nghĩa thầy trò cho Khươnglệnh quân.

Nhưng — bản thân nàng lấy gì để cứu Hà Chiêu?

Chỉ đội mỗi danh phận Trưởng công chúa, sống trong phủ Tư Không, đến một nha hoàn nàng còn chẳng được tự điều phối, huống hồ là đi xin người từ Đình úy phủ!

“Muội nói mẫu tộc của Hà Chiêu không chịu bỏ tiền chuộc tội cho hắn, là vì sao?” Tùy Đường hỏi.

Lận Hòa hơi chững lại, rồi bắt đầu thuật lại từng câu từng chữ những gì Hà Dục nói sáng nay ở Chính Sự Đường.

“Vì nghĩa lớn mà diệt thân, Hà thị quả nhiên trung nghĩa.” Tùy Đường sắc mặt âm trầm, khẽ lẩm bẩm.

“Không phải vậy đâu.” Lận Hòa nhìn quanh bốn phía, thấy cửa nẻo đều đóng, chỉ có hai thị nữ của công chúa đứng như cọc gỗ, biết là tâm phúc kín miệng, bèn nói, “Hôm qua ta đến phủ Đình úy, Hà Chiêu vẫn luôn kêu oan, không phải chàng làm.”

Lời dạy của Lận Tắc tới đây đã chỉ còn câu cuối cùng, nàng vòng qua án dài, quỳ gối lết đến trước mặt Tùy Đường, giọng buồn bã, “Kỳ thực a huynh cũng biết tiếc người tài, đã giết nhiều người đến vậy, vẫn chưa đủ để trút giận sao? Mong tam tẩu khuyên nhủ huynh ấy, Lận Hòa vô cùng cảm kích.”

Tùy Đường khi ấy không đáp ngay, chỉ nói hãy để nàng suy nghĩ, rồi cho người tiễn Lận Hòa về.

“Điện hạ có cần chúng nô tỳ làm gì chăng?” Hoàng hôn dần buông, gió thu lành lạnh, Mai Tiết bưng áo khoác đến choàng lên người Tùy Đường.

“Hà Chiêu là học trò của Khương lệnh quân, lại có tài, Tư Không quý người tài, cớ sao không tha cho hắn một đường?” Lan Tâm từ bên cạnh mang tới chén lê canh nóng hổi, lắc đầu nói, “Việc này e là Tư Không đại nhân cố ý để muội muội đến thăm dò người đó! Người vẫn nên đừng nhúng tay thì hơn.”

Tùy Đường tiếp nhận chén lê, chậm rãi khuấy muỗng.

“Cô hỏi các ngươi, biểu huynh của cô trong phủ có được sủng ái chăng? Không, các ngươi nói thử việc ở hậu viện phủ Thái úy đi. Chớ nói không biết, các ngươi ngày ngày hầu hạ mẫu hậu, sao có thể không rõ chút nào?”

Lan Tâm và Mai Tiết nhìn nhau, rồi chậm rãi kể lại…

Trời Tây dần tắt nắng, trong phòng từng ngọn nến đồng hạc trên đài lần lượt được thắp sáng, Lận Tắc cùng Tư Thiện vào phòng, trước sau chân bước kế nhau.

“Thần dọa đến Điện hạ rồi?” Lận Tắc vừa bước vào cổng viện đã thấy người ngồi dưới cửa sổ phía Tây, được thị nữ báo tin, thân hình khẽ run, lúc này mới rẽ sang phòng Tây mà trêu nàng một câu.

Tùy Đường cười nhạt trong lòng, từ cửa viện đến gian Tây dẫu gần cũng phải mất công sức, mình sớm đã lấy lại bình tĩnh, tất là hắn cố ý dọa người.

“Cô chỉ là bất ngờ khi Tư Không đại nhân dùng bữa nơi này.” Dẫu người chết một lúc nhiều đến vậy, trong lòng Tùy Đường vẫn thấy khó chịu, không vịn lấy tay hắn mà chỉ nắm tay thị nữ đứng cạnh, đi đến phòng nhỏ dùng cơm.

“Trời đã xế, sắc đêm phủ xuống, thần sao đành không trở về?” Lận Tắc dọn xong bàn ăn, quay lại ngồi nơi trường án.

Tùy Đường ngồi hướng Bắc nhìn Nam, Lận Tắc ngồi hướng Đông nhìn Tây, là thế đối vị của quân thần, chẳng phải kiểu ngồi đối diện như phu thê. Lận Tắc liếc nhìn chỗ ngồi, nay trong nội Trường Trạch đường, việc sự do Lan Tâm và Mai Tiết nắm, chẳng còn đến lượt Thôi Phương.

Nàng vẫn còn giận đấy thôi.

Tùy Đường dĩ nhiên bực bội, lúc này lại bị chẹn lời, bèn chẳng nói thêm gì nữa, chỉ chú tâm dùng bữa.

Lận Tắc ngẩng lên nhìn nàng hai lần, thấy lúc đầu nàng còn ăn chậm rãi, sau lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng đến cả món cũng không cần thị nữ dọn, tự mình cầm muỗng bưng chén, chẳng bao lâu đã dùng xong.

Cơm nước xong, Tùy Đường định trở về phòng tắm rửa, tuy đã nghĩ ra cách cứu Hà Chiêu, nhưng còn phải tĩnh tâm cân nhắc cho chu toàn, tránh sai sót. Nào ngờ lại bị Lận Tắc chặn lại, nói muốn đưa nàng đi dạo tiêu cơm, còn có chuyện muốn nói.

Tùy Đường biết lúc dùng bữa vừa rồi đã không giữ được bình tĩnh, lúc này đành không trái ý hắn.

Thị giả được Lận Tắc ra hiệu chỉ theo sau từ xa. Trong nội viện chỉ còn hai người bọn họ.

Nam nhân một tay xách đèn lồng bằng sừng dê, một tay vươn về phía nàng.

Tùy Đường đặt tay lên cổ tay hắn, bước ra khỏi cổng viện.

Dưới ánh trăng dịu dàng, hai người sóng vai đi.

Tùy Đường chưa quen thuộc địa hình nơi đây, dẫu có người dẫn lối vẫn đi rất chậm.

Qua cửa Thùy Củng, lại đi thêm một đoạn, Lận Tắc dừng bước, tiện tay treo đèn lên nhành cây, rút lại tay nàng đang vịn, hai tay nâng lấy khuỷu tay nàng, tiến sát thêm một chút.

Tùy Đường có chút phản kháng, tay theo bản năng rụt lại.

“Phía trước cách hai thước là hành lang Cửu Khúc, có ba bậc thềm, nàng hãy vén váy lên một chút, kẻo vấp ngã.” Lận Tắc vẫn không buông tay, chỉ nhắc nhở.

Tùy Đường vén váy bước tới, được hắn dìu đi qua hành lang khúc khuỷu, so với vịn tay mà bước còn ổn hơn nhiều.

Hành lang lượn quanh, đèn sáng lơ lửng, gió đêm từ mặt hồ thổi đến bị thân hình cao lớn của nam nhân chắn bớt, hơi lạnh lướt qua khe hở, đến bên nàng chỉ đủ lay động dải lụa che mắt cùng mấy sợi tóc thả bên vai, chẳng cảm thấy lạnh, trái lại thấy lòng thảnh thơi khoan khoái.

Bữa tối dùng nhanh, đi dạo lâu như thế này quả thực giúp tiêu hóa, lại thêm mùi gỗ trầm đàn thơm dịu bao quanh, lòng cũng dần an yên trở lại.

“Điện hạ dùng trà.” Mãi đến khi Lận Tắc dìu nàng ngồi nghỉ nơi cuối hành lang, nghe tiếng nước nhỏ giọt bên hồ, nàng mới nhận ra đã sóng vai cùng hắn đi đến nửa canh giờ.

Mà trong tay nàng là một chén trà ấm áp thơm ngát.

Nàng không thấy được làn khói mờ bốc lên từ trà, nhưng nghe được tiếng nước sôi lục bục trong ấm, tiếng nước hồ rì rào, bèn tưởng tượng ra trăng mười hai gần tròn, dẫu chẳng hoàn mỹ như đêm rằm, song ánh trăng rọi khắp nhân gian, trong vắt khắp đất.

Nàng chưa từng thấy trăng ở Lạc Dương, đã chẳng nhớ rõ trăng Trường An, chỉ còn ánh trăng bên Chương Hà Nghiệp thành khắc sâu trong ký ức – lạnh lẽo đến rợn người, ánh trăng trắng như xương.

Nàng từng ngắm trăng trong thảo lư, đếm từ lúc trăng tròn đến lúc khuyết, rồi từ trăng khuyết trở lại tròn, chỉ để tính toán thời gian rời nhà, ngày trở về.

Nên mới thấy lạnh lẽo, mới thấy cô đơn, vậy mà vẫn mãi ngước nhìn ánh trăng.

Không phải để ngắm trăng.

Ngắm trăng.

Làm sao nàng lại nghĩ đến hai chữ ấy?

Làm sao lại cảm thấy đời mình từng có lúc ngắm trăng?

Làm sao lại thấy cảnh tượng lúc này như đã từng có trong quá khứ?

Kiếp trước, từng có lần như vậy, hắn dìu nàng ngắm trăng nơi đình giữa hồ. Khi ấy, nàng đã quen uống Lư Sơn Vân Vụ, nhưng sau khi có thai thì không uống nữa.

Chỉ muốn uống trà sữa thơm ngọt.

Hễ có vị chát, vị đắng, dù đắng trước ngọt sau hay ngọt trước đắng sau cũng không chạm được đến môi nàng.

Nàng từng nói: “Ta chẳng muốn nếm chút đắng nào.”

Lận Tắc nhìn nàng, gạt đi lớp bụi thời gian, khẽ nói, “Là trà sữa, không uống sẽ nguội mất.”

Đầu ngón tay nàng đang cầm chén trà trắng bệch, nàng thấy hổ thẹn vì chút lòng tham và bình yên khi nãy của mình.

“Chén trà này, xem như thần thay mặt Thất muội đến tạ lỗi với Điện hạ.” Giọng Lận Tắc lại vang lên, “Nghe nói chiều nay muội ấy đã quấy rầy Điện hạ rất lâu.”

Như thế mới đúng.

Ở phủ Tư Không này, hắn tất nên biết rõ từng cử chỉ, từng lời nói của nàng.

Tùy Đường khẽ gật đầu, không vội lên tiếng.

Lận Tắc hỏi tiếp, “Nàng ấy đến xin người cứu Hà Cửu lang? Điện hạ, có cứu không?”

Sắc mặt Tùy Đường biến đổi, nắm chặt chén trà, chẳng ngờ Lận Tắc lại hỏi thẳng đến vậy.

Gió hồ lướt qua, nam nhân vẫn chắn gió cho nàng, không hề rời vị trí.

Nàng đưa tay vuốt lại tóc mai, “Cô không dính dáng chính sự, cứu hay không cứu, chẳng do cô định đoạt.”

Lận Tắc vẫn nói, “Hà Cửu lang vô tội, chỉ là người chịu tội thay thôi. Điện hạ có muốn cứu một người vô tội không? Đây chẳng phải chính sự, mà là án oan.”

Tùy Đường xoa xoa đầu ngón tay, lời lẽ điềm nhiên, “Nếu đã là án oan, ắt là việc của phủ Đình úy, vẫn không liên quan đến cô.”

Lận Tắc mỉm cười, “Hà Chiêu có tài, thần rất mến.”

Tùy Đường ngẩng mắt, dù không thấy được, nhưng đường nét mắt in trên dải lụa trắng cũng đủ để lộ tâm tình dao động.

Lời Lận Tắc nói đến mức này, chẳng còn là thăm dò, mà là chủ động giăng cầu, bày đường thẳng tới.

Nàng kinh ngạc trước hành động của hắn, song vẫn chẳng dám đưa ra quyết định vội vàng, chỉ khẽ nâng chén trà còn ấm, “Thất muội không quấy rầy cô, Tư Không đại nhân chẳng cần bận tâm.”

Nói rồi, nàng uống trà.

Trà sữa thơm ngọt, nàng mỉm cười với hắn, như thể quả thật chỉ đang tản bộ dưới hành lang, chuyện trò đôi ba câu.

“Gió hơi lớn rồi, chúng ta về thôi.” Tùy Đường đứng dậy.

Lận Tắc đưa tay bị gió lạnh làm đau vết thương, lại đỡ nàng như cũ.

“Mấy ngày nữa có Trung Thu yến trong cung, cô muốn ở lại cùng mẫu hậu một đêm.”

“Vậy chiều mười sáu, thần đến đón người.”

Trăng lạnh sáng trong, Lận Tắc cúi đầu nhìn bóng hai người in trên đất lặng lẽ hòa thành một.

Biết người đêm rằm Trung Thu tất muốn ở lại trong cung, vậy thì xem như hôm nay, thần đã cùng người trải qua một đêm đẹp rồi.

 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.