Lưu ý: Các tình tiết về chiến tranh với Mĩ mình viết hư cấu nặng luôn, các bạn đừng tin nhá...
---
Ngay đêm ấy, Trần Gia Kiện lại một lần nữa chuẩn ba giờ thức giấc, ông chỉ kịp nhớ lại một cảnh trong mơ, cái cảnh mà bao lâu nay ông đến nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ đến, Phạm Trí Kiên chạy ra đỡ một nhát dao cho ông.
Người kia với ông gặp nhau khi những ngày ông tham gia kháng chiến chống Mĩ, Phạm Trí Kiên vô tư, yêu đời hơn bất cứ người nào mà ông từng gặp, ngay cả khi ngày đêm đều sống giữa bom đạn, khói lửa thì cũng không thể dập tắt niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn của cậu.
Phạm Trí Kiên nhỏ hơn ông hai tuổi, dáng người rất nhỏ bé, vẻ ngoài nhìn qua có chút ngô ngố và cách nói chuyện đầy hài hước đều khiến cho các chị em trong đội yêu thích cậu. Tất nhiên khi ấy Trần Gia Kiện ghen đến đỏ cả mắt, một thằng đàn ông được biết bao nhiêu cô gái vây quanh, thử hỏi ai mà không ăn dấm chua với cậu ta cho được?
Một lần vừa đi dò thám bên địch về chẳng hiểu sao Trần Gia Kiện đổ bệnh, cơn sốt bám lấy ông dai dẳng như một con đỉa suốt cả tuần liền không buông, nhưng ông vẫn chiến đấu quên mình vì nhân dân.
Mãi đến ngày thứ ba tuần tiếp theo, thân thể ông cũng chịu đựng không nổi nữa. Các nữ quân y sớm đã phải chạy đến đầu tắt mặt tối để chăm sóc đám người bị thương, nhìn đến ông thì cũng chỉ cho thuốc rồi dặn dò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-quy-dam-luyen-ai/2075236/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.