Sự xuất hiện của Trình Kính Thanh khiến bầu không khí căng thẳng dịu đi phần nào.
Sau khi bắt tay giáo viên, cậu tự nhiên ngồi xuống chính giữa Trình Kính Giai và Lý Phùng Trì, tư thế ngay ngắn như một học sinh gương mẫu, ánh mắt chăm chú nhìn Lưu Thư Vi như đang nghe giảng.
Ngoài sự ưu ái dành cho học sinh xuất sắc, Lưu Thư Vi còn muốn lấy lòng Mạnh Giai Thanh thông qua cậu con trai này nên liên tục hỏi Trình Kính Thanh đủ thứ chuyện.
Cảnh tượng hòa hợp này khiến Diêm Vu Chương không nhịn được nữa, mỉa mai:
"Mẹ tôi và bạn gái tôi giờ vẫn nằm viện. Sau sự việc biến mất gần một tuần không một lời hỏi thăm, chúng ta ngồi đây phải bàn cho ra nhẽ chứ?"
Không khí lại một lần nữa đóng băng.
Lưu Thư Vi vẫn giữ nụ cười nhạt từ lúc nãy, nghe vậy liền hiểu mình đã đi lạc đề, vội vàng nghiêm mặt lại:
"Xin lỗi, tuổi già hay cảm tình với hậu bối ưu tú, nói chuyện quên cả thời gian."
Diêm Vu Chương kìm nén cơn tức, mặt đen như mực:
"Nếu muốn giải quyết ổn thỏa chẳng phải nên đến thăm mẹ tôi và bạn gái tôi trước để thống nhất số tiền bồi thường thay vì ngồi đây tán gẫu sao?."
Anh ta nhìn Trình Kính Giai, ánh mắt đầy ác ý, môi cong lên:
"Không thì chúng tôi sẽ báo lên ban giám hiệu, thậm chí trình báo cảnh sát."
Ai nấy đều hiểu hàm ý.
Anh ta muốn tiền.
Rất nhiều tiền, bằng không chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc.
Mạnh Giai Thanh cũng mỉm cười, giọng điệu ôn hòa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-thu-sac-hoa-hong-uy-nhi-ngat/2852182/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.