Đôi mắt hồ ly của Trình Kính Giai thoáng chút bàng hoàng. Cô chưa từng nghĩ chàng trai luôn tự nhận là người đứng đắn lại có thể khiến mình rung động đến thế.
Lý Phùng Trì siết chặt eo cô, cổ họng cậu bị bàn tay cô khóa chặt. Yết hầu nam tính cứ lăn đều trong lòng bàn tay khiến cô có cảm giác như đang nắm cổ một con thú hoang chứ không phải người. Chỉ cần một giây lơ là, cậu có thể xé xác cô ra từng mảnh.
Khi cô cúi mắt nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt đang cháy rực của cậu. Lý Phùng Trì đứng ngược sáng nhưng đường nét góc cạnh vẫn đẹp đến nghẹt thở. Vẻ ngoài lạnh lùng ấy lại sở hữu đôi mắt buồn thảm, lúc nào cũng ẩn chứa nỗi oan ức khó giãi bày.
Cậu chẳng cần làm gì cả, chỉ đứng đó nhìn cô thôi là đủ khiến cô sẵn sàng lao vào lửa vì cậu rồi. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa cậu và Mạnh Nghênh Thần, lòng cô bỗng thấy khó chịu vô cùng.
Trình Kính Giai vốn có tật xấu là ham chơi và mau chán. Cô thích buông cần thả câu với nhiều người nhưng luôn cảm thấy tất cả đều thiếu một chút gì đó. Nói ra cũng chẳng ngại, cô không khao khát được yêu vì từ nhỏ tới lớn chưa từng thiếu thốn tình cảm.
Điều cô thực sự muốn là tìm được người khiến mình yêu điên cuồng, để trải nghiệm cảm giác tình yêu mãnh liệt như sinh tử. Nhưng đáng tiếc, trái tim cô bé nhỏ, tình yêu cô dành cho người khác chỉ lớn bằng đầu ngón tay mà thôi.
Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-thu-sac-hoa-hong-uy-nhi-ngat/2852201/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.