Hình ảnh cơ thể trắng nhợt đang ngọ nguậy trong video khiến Trình Kính Giai phát ghê. Mặt cô tái mét, đôi mắt cố gắng lảng tránh khỏi màn hình điện thoại nhưng không thể kiểm soát nổi.
Cô không nhận ra tình trạng của chính mình, tưởng rằng biểu hiện của mình vẫn bình thường. Nhưng thực tế, mồ hôi đã ướt đẫm trán, đôi mắt phượng giận dữ đến bốc lửa, đôi môi đỏ mọng run nhẹ.
Lý Phùng Trì từ phía sau che mắt cô lại, rồi nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay cô trả lại cho Mạnh Nghênh Thần. Hàng mi dài của cô chớp chớp như cánh bướm, từng nhịp chạm vào lòng bàn tay cậu. Sau đó là nước mắt, ướt đẫm cả bàn tay cậu.
Cô khóc trong im lặng, môi mím chặt, trông như một pho tượng Bồ Tát nghiêm nghị. Nếu không phải vì hơi ẩm nơi lòng bàn tay, cậu đã không tin cô đang khóc.
Không phải vì đau lòng, mà là vì sợ hãi.
Cậu ôm cô từ phía sau, có thể cảm nhận cơ thể cô đang run rẩy không kiểm soát. Vốn là cô gái dù khóc cũng giữ phong độ, giờ đây lại không thể điều khiển nổi chính mình, thậm chí không có khả năng khiến cơ thể ngừng run.
"Cô đi trước đi, có gì chúng ta điện thoại liên lạc." Lý Phùng Trì nghĩ, có lẽ do có Mạnh Nghênh Thần - người ngoài ở đây nên cô ngại không dám khóc to. Khóc như vậy không tốt, cảm xúc không được giải tỏa kịp thời, dễ sinh bệnh.
"Ồ, được thôi. Nếu có gì cần hỏi tôi thì gọi điện nhé, tôi luôn rảnh." Mạnh Nghênh Thần khá bất ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-thu-sac-hoa-hong-uy-nhi-ngat/2852224/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.