Lão để sách trong tay xuống, cười nhìn Lâm Nguyên đang ngồi xuống, xoa xoa ngón tay có chút cứng ngắt, “Hôm nay ngài đến một mình à, cậu thanh niên kia không tới cùng sao?”
Lâm Nguyên hơi giật mình, “Thầy còn nhớ tôi sao?”
“Nhớ rõ, nhớ rõ chứ, chỉ có ít người tới đây xem tướng, mà người có đường đoạn chưởng lại càng hiếm hơn. Ngài lại còn là…long phượng giữa trần thế, cho nên tất nhiên lão sẽ nhớ kỹ rồi.” Lão nhìn sắc mặt Lâm Nguyên vài lần, vẻ mặt có chút do dự.
“Thưa thầy…. Vận may của mỗi người có thể biến đổi theo thời gian không?” Lâm Nguyên nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình một hồi mới ngẩng đầu hỏi lão.
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tướng do tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển, cho nên vận số có thể thay đổi bất cứ lúc nào, con người tuy không thể chống lại vận mệnh của mình, nhưng lòng người thì có thể biến hóa.” Lão dường như nhìn ra sự bàng hoàng trên mặt hắn, hơi do dự, “Tiên sinh, ngài cứ coi như lão cậy già lên mặt dạy đời, giả điên giả khùng lừa tiền gạt người cũng được, chúng ta coi như là có duyên, xin cho lão hỏi thẳng, ngài có thể nói cho lão biết họ của ngài được không, lão nhìn ngài trong tướng có điềm gở, muốn giúp ngài xem một chút.”
“Có điềm gở…” Lâm Nguyên trầm giọng nhắc lại ba chữ này, “Tôi họ Lâm.”
Lão gật gật đầu, có chút đăm chiêu.
“Ngài là từ nơi khác đến Kim Sơn sao?”
“Không sai.”
“Có tiện nói ra là nơi nào không?”
“Tỉnh lỵ.”
“Ồ, đó là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-tro-thu-dac-luc-dem-nguoc/1870912/chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.