Thất Thất lúng túng giải thích "Thực ra, là, là do từ nhỏ cơ thể tôi vốn yếu ớt lại lắm bệnh, ngài xem, đến bây giờ tôi cũng vẫn gầy yếu như vậy, cho nên không phải làm việc mấy."
"Thật sao?" Lưu Trọng Thiên buông tay cô ra, chàng chẳng hề tin lời Thất Thất nói, đương nhiên cũng không cho rằng cô là gian tế, cô là một người rất quái lạ, đôi mắt sáng ngời ấy, khiến Tam vương gia tràn đầy nghi hoặc.
"Không cần mài mực nữa, đi sửa soạn giường đệm đi! Lát nữa ta sẽ nghỉ ngơi!"
Thất Thất vâng lời, đi ra sau tấm bình phong có thêu hình hoa sen, trông thấy một cái giường rắn chắc, thì ra vương gia ngủ trên chiếc giường như vậy, Thất Thất ấn một cái, cứng thật đấy, so với chiếc giường mềm mại rộng rãi của mình, đúng là một trời một vực, có lẽ giường của hoàng đế cũng chỉ đến mức này thôi. xem tại TruyenFull.vn "Nhìn gì đó?" Tiếng nói của Tam vương gia đột nhiên vang lên phía sau cô, Thất Thất sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô vội xoay người lại, chỉ vào cái giường. "Như vậy được chưa?" "Được rồi! Cởi áo giúp ta!" Tam vương gia đứng trước mặt Thất Thất. Thất Thất nhất thời ngượng chín mặt, đương định nổi đóa, đột nhiên nhớ ra mình chỉ là một tên tiểu tốt, là thị vệ tùy thân của Tam vương gia, không còn là Uy Thất Thất hô phong hoán vũ nữa, phải nhẫn nại, nếu không chẳng còn mạng mà quay về. Thất Thất chầm chậm cởi y phục cho Tam vương gia, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt hướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/2467141/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.