Lưu Trọng Thiên trông thấy dáng vẻ vui mừng của cô, vết sẹo màu vàng trên gương mặt chẳng ăn nhập gì với đôi mắt cô, bất giác nổi lên nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi một câu "Mặt ngươi phải chăng từng bị thương?"
"Bị thương?" Thất Thất sờ thoáng qua gương mặt, vẫn có rất nhiều vết sẹo lồi, chàng không nhắc, thì Thất Thất đã quên khuấy mất, cô đi vòng quanh đại bản doanh, giống như đang tìm thứ gì đó, hỏi với vẻ kỳ lạ "Có gương không?"
"Gương là cái gì?"
"Gương ý, ờ, quên mất, gương đồng!" Thất Thất nhớ ra, hiện giờ đang ở Đại Hán, lấy đâu ra gương.
"Nơi này không có nữ nhân, muốn gương đồng làm gì?" Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về.
Không có nữ nhân, vậy cô được xem là gì? Nam nhân à? Đúng rồi, bọn họ vẫn luôn xem cô là nam nhân? Bộ dáng Uy Thất Thất vẫn như xưa mà, hay là vì mái tóc ngắn? Cho nên bọn họ nhầm cô là nam nhân? Nhưng nam nhân ở đây đều để tóc dài mà…
Thất Thất đột nhiên nghĩ tới túi sách của mình, bên trong hẳn phải có một chiếc gương trang điểm nhỏ! Cô đi tìm túi sách, cuối cùng cũng tìm thấy cái gương, ha ha, tốt quá, chưa đánh mất, nhưng khi thấy mình trong gương…
Một tiếng hét chói tai vang lên, khiến Tam vương gia Lưu Trọng Thiên hoảng hồn, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền qua đó xem, phát hiện Thất Thất ngồi thừ người ra, trong tay cầm một vật nhỏ tròn tròn.
"Sao thế?" Lưu Trọng Thiên nghi hoặc hỏi.
Thất Thất dời tầm mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/2467152/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.