🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tịch Triệu chẳng đoán sai, sau khi bị anh "phù phép" một câu "mặt cậu khắc tôi", Hạ Tử Tranh quả nhiên im re. Trong khi mọi người còn mải bàn tán xem học sinh chuyển trường này sẽ vào lớp nào, thì gã lo xong thủ tục học bạ rồi biệt tăm cả tuần. Có vài người nhanh nhảu lân la sang Minh Anh dò la, moi được mớ hành vi "thái tử" ngông cuồng của Hạ Tử Tranh. Tin đồn truyền về, không ít người trong lòng thầm hô: "Lại thêm một tên bá vương học đường!"

 

Lời này lọt vào tai bạn học Lộ Kiêu - "cựu bá chủ" của Lịch Tư Khắc Lâm. Giờ ăn trưa, cậu thiếu gia Lộ đập bàn đứng phắt dậy, tức tối vì bị "tình địch cướp nhà", đụng độ cả về phong cách lẫn danh tiếng.

 

Tịch Triệu lạnh lùng liếc qua, khiến ai đó lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, lặng lẽ nhặt lại miếng bông cải xanh định lén ném vào bát của Từ Tử Dạ.

 

"Cậu mạnh hơn cậu ta mà," anh nhìn ánh mắt bỗng chốc sáng rực của Lộ Kiêu, rồi đổi giọng, "Cậu ta cùng lắm là bá vương, còn cậu là điên vương." Đã thế còn kén ăn, không chịu đụng bông cải hay khổ qua.

 

Dương Vũ ngồi đối diện: "Hahaha..."

 

Lộ Kiêu: Mày thấy tao đang cười à?

 

Dương Vũ vội bịt miệng, im thin thít.

 

Thiếu niên trung nhị vui tính ghê. Tịch Triệu bưng khay cơm đi tới điểm thu hồi, bỏ lại phía sau Lộ Kiêu đang "mỉm cười ngoan ngoãn" lập tức đổi mặt, một tay túm cổ Dương Vũ, "hung thần ác sát" gầm gừ: "Cười đi, tiếp tục cười đi, dám cười lão đại của mày à?!"

 

"Sai rồi, sai rồi! Sau này trước mặt Triệu ca tui không dám cười cậu nữa, hu hu, đại ca..."

 

"Còn nói nữa hả?!"

 

Từ Tử Dạ đỡ trán, bó tay với chỉ số cảm xúc đáng thương của Dương Vũ. Ai ngờ nổi thằng cha này lại là người duy nhất trong "Liên minh Công lý" từng thoát ế, dù đã bị chị omega khóa trên đá, nhưng ít ra cũng từng yêu thật mà.

 

Chắc cũng nghĩ đến chuyện này, Lộ Kiêu buông Dương Vũ ra, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc hồi đó mày làm sao cưa được chị khóa trên vậy?"

 

Alpha cao to uất ức gãi đầu: "Thì, thì cứ thế cưa thôi..." Thấy Lộ Kiêu lại giơ nắm đấm, hắn hoảng hốt bổ sung, "Chị ấy, chị ấy bảo thích người cao cao, khỏe khỏe, nhìn là thấy an toàn! Tui vừa khéo hợp gu, thế là... là ở bên tui..."

 

Lộ Kiêu sờ cằm, trầm ngâm.

 

Nói ra, quen biết cũng gần nửa học kỳ rồi, hắn vẫn chưa thấy Tịch Triệu có sở thích gì rõ rệt—thích nhìn hắn sợ run thì không tính, khụ khụ... Nói ra sao cứ thấy không đứng đắn thế nào...

 

Chưa từng cưa ai, cậu bạn Lộ đau đầu nhưng chẳng nản, tự vạch ra hai kế sách hữu dụng: Một, như vụ tặng cam sành, cứ đem thứ tốt nhất dâng cho Tịch Triệu; hai, tìm hiểu xem Tịch Triệu thích kiểu người thế nào, rồi cố gắng "lên đời" theo hướng đó.

 

Đợi người kia "thích một chút" biến thành "thích thật nhiều", hắn sẽ sẵn sàng để, để, để... tỏ, tỏ, tỏ...

 

"Đại ca, nhà ăn nóng quá hả? Sao mặt cậu đỏ thế?"

 

"Mày im mồm đi!!"

 

...

Không biết có kẻ luôn hành động theo bản năng đang rón rén lập "bảng kế hoạch theo đuổi tình yêu", Tịch Triệu rửa tay xong định quay về. Đi được vài bước, anh thấy vài học sinh tụ tập bàn tán gì đó, vừa nói vừa lén liếc về phía ba người Lộ Kiêu.

 

Có kẻ phát hiện bóng dáng Tịch Triệu, vỗ vai bạn, cả đám vội cúi đầu ăn cơm, im re.

 

Lướt mắt qua phù hiệu trên đồng phục họ, anh bước qua bàn ăn, không nhìn thêm.

 

Học sinh khối tư? Tò mò xem "bá vương truyền kỳ" trông ra sao à?

 

Đôi mắt đen sâu thẳm.

 

Thấy Tịch Triệu về, Lộ Kiêu và đám bạn đứng dậy đẩy ghế vào chỗ.

 

"Gần đây trường có tin gì lạ không?" anh hỏi.

 

Dù không rõ vì sao Tịch Triệu vốn chẳng quan tâm chuyện vỉa hè lại hỏi thế, ba người vẫn nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi lắc đầu bảo tin hot nhất hiện giờ chỉ có vụ học sinh chuyển trường.

 

"Sao thế?" Lộ Kiêu tò mò.

 

Tịch Triệu không nói thêm, định bụng đi hỏi dò Kiều Tri.

 

Phân tâm suy nghĩ, nên khi Lộ Kiêu rụt rè hỏi anh "có thích hay thấy cái gì đặc biệt đẹp không", anh thuận miệng đáp: "Nấm mốc xanh tính không? Dưới kính hiển vi trông cũng đẹp phết."

 

Nấm, nấm, nấm mốc xanh...

 

Lộ Kiêu ngẩn tò te.

 

Ai đi cưa người mà tặng nấm mốc xanh chứ?!

 

...

Sau giờ nghỉ trưa là tiết "huấn luyện quân sự" quen thuộc của thứ Sáu. Khi Tống Lễ Thu dẫn một alpha vào sân tập, Tịch Triệu từ khẩu hình của Lộ Kiêu nghe được tiếng nghiến răng "damn it"!

Tốt, sau vài lần "dạy dỗ", bạn học Lộ đã chuyển sang chửi bằng tiếng Anh.

 

"Học sinh mới, Hạ Tử Tranh."

 

Tống Lễ Thu giới thiệu ngắn gọn, xếp Hạ Tử Tranh vào hàng cuối theo chiều cao, đúng ngay cạnh Tịch Triệu. Lộ Kiêu đứng hàng trước ngoảnh lại lườm một cái tóe lửa. Hạ Tử Tranh chẳng thèm né, diễn luôn màn "dùng lỗ mũi nhìn người". Không khí đối đầu giữa hai alpha đỉnh cấp khiến cả đám xung quanh nín thở, sợ hai người này mà đánh nhau, mình sẽ thành bao cát bị ném qua ném lại.

 

Dù đội hình có sóng ngầm thế nào, huấn luyện vẫn phải tiếp tục.

 

Nắm rõ tiêu chuẩn của Tống Lễ Thu, Tịch Triệu không bị phạt khi chạy khởi động. Lộ Kiêu học theo anh, kiềm chế kiểu chạy "ngựa hoang đứt cương", miễn cưỡng giữ được điểm rèn luyện thường ngày. Nhưng hôm nay, cạnh hai người cứ bị một cục kẹo da bò bám dính, ngang nhiên bám theo, khiến Lộ Kiêu chẳng thể lén nói chuyện với Tịch Triệu.

 

Đó mới chỉ là khởi đầu. Sau đó, từ phần vượt chướng ngại vật, học đấu tay đôi, đến nghỉ tại chỗ hai phút, Hạ Tử Tranh cứ như hồn ma bám theo. Không biết gã học được bài học hay đổi chiến thuật, không còn mở mồm là "lời thoại tổng tài cổ lỗ sĩ" như lần trước nữa, chỉ đứng cạnh kiêu ngạo làm bóng đèn. Lộ Kiêu cũng chẳng tiện ra tay trước.

 

Cho đến phần quan trọng nhất mỗi tiết: "huấn luyện tin tức tố".

 

"Luật cũ, bốc thăm chọn người biểu diễn tin tức tố." Tống Lễ Thu chọn ngẫu nhiên một số trên phần mềm, đối chiếu danh sách học sinh, "Số 54017, Tịch Triệu, và—"

 

Lịch sử lặp lại đến lạ. Tống Lễ Thu liếc qua cánh tay giơ lên đột ngột trong đội: "Ồ? Cả hai đều muốn đấu với cậu ta à?" Ánh mắt sắc như chim ưng lại rơi xuống Tịch Triệu, "Bạn học Tịch, xem ra cậu không được lòng người lắm."

 

Tịch Triệu: ...

 

Anh chẳng thấy Tống Lễ Thu đang đùa cho vui.

 

Hai người giơ tay dĩ nhiên là Lộ Kiêu và Hạ Tử Tranh. Cậu thiếu gia Lộ thì khỏi nói, đến giờ vẫn chưa dẹp ý định "thách đấu", làm sao bỏ qua cơ hội đối đầu công khai với anh. Còn vị nhân vật công chính kia, chắc chỉ muốn gây chú ý trước mặt anh.

 

"Báo cáo sĩ quan, tôi nghĩ tôi hợp hơn. Bạn học Hạ mới chuyển tới, e là chưa quen cách dạy ở đây. Để cậu ta lên," Lộ Kiêu cười khẩy, "Tôi lo cậu ta không chỉ tự làm mình bị thương, mà còn tốn thời gian của mọi người."

 

"Chỉ có mở rộng tầm mắt mới đạt được tiến bộ mới. Các cậu quen nhau lâu rồi, chắc cũng chán dùng đi dùng lại mấy chiêu cũ mèm," Hạ Tử Tranh hừ lạnh kiêu ngạo, "Để máu mới lên sân khấu đi."

 

"Ngã lăn ra đất kêu cứu. Ờ, đúng là mới thật."

 

"Còn hơn lũ chuột nhắt thích trốn sau lưng người khác. Cậu thì biết gì về tôn nghiêm và kiêu hãnh của alpha đỉnh cấp?"

 

"Yếu quá thì về nhà nằm đi, ở đây chẳng ai coi mày là thiếu gia mà nâng niu đâu!"

 

"Nếu cậu muốn chọc tôi nổi điên, kẻ th* t*c kia, thì xin chúc mừng, cậu đã thành công!"

 

Đám alpha vây xem: Đánh đi, đánh đi!

 

"Yên."

 

Hai chú gà con cãi nhau đến đỏ mặt, Tống Lễ Thu lạnh lùng chặn lại. Khi cả đám tưởng đối phương sẽ bỏ qua hai tên giơ tay, bốc thăm ngẫu nhiên, Tống Lễ Thu lại nhìn thiếu niên tóc đen đã bước lên trước đội.

 

"Bạn học Tịch, tự chọn một người đi, hay là, cậu không dám?"

 

Lại thế nữa, cảm giác bị đâm nhói như nhắm thẳng vào mình.

 

Từ tiết "huấn luyện quân sự" đầu tiên, Tịch Triệu đã nhận ra Tống Lễ Thu cứ nhắm vào anh. Lần huấn luyện ngoài trời này càng rõ rệt. Qua vài lần tiếp xúc, anh thấy "sự nhắm vào" này ẩn chứa điều gì phức tạp, không đến mức thật sự làm anh bị thương, nhưng cũng rất—

 

Tịch Triệu ngẩng lên, đối diện ánh mắt băng giá của Tống Lễ Thu, khóe môi nhếch nhẹ: "Thưa sĩ quan, hay là tôi đấu với ngài một trận?"

 

—Thật phiền.

 

Cả sân ồ lên, ngay cả Lộ Kiêu và Hạ Tử Tranh đang cãi nhau cũng sững sờ.

 

Tống Lễ Thu nheo mắt, sắc bén: "Cậu muốn thách đấu tôi?"

 

Tịch Triệu gật đầu, nụ cười nhạt chẳng đổi.

 

Dù vị sĩ quan này nhắm vào anh vì lý do gì, Tịch Triệu từ lâu đã xóa bốn chữ "nhẫn nhịn chịu đựng" khỏi từ điển cá nhân. Trước đây anh không để tâm, vì còn việc quan trọng hơn, "xử lý Tống Lễ Thu" chỉ đứng hàng phụ. Nhưng giờ, nếu không ngoài ý muốn, anh sẽ ở Lịch Tư Khắc Lâm cho đến khi tốt nghiệp, để người khác tiếp tục chèn ép? Hừ, không đời nào.

 

Hơn nữa...

 

Tịch Triệu nhảy lên sàn đấu, bỏ đi vẻ lười nhác thường ngày, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt Tống Lễ Thu, khí thế áp bức bung tỏa.

 

Anh cũng muốn xác nhận vài điều từ vị sĩ quan này.

 

Chốc sau, Tống Lễ Thu cũng bước lên sàn.

 

Đám alpha lập tức gào lên như muốn lật tung nóc nhà, ùa cả về phía trước sàn đấu.

 

Hạ Tử Tranh nhìn quanh, không thấy ai quen, đành nghiến răng hỏi Lộ Kiêu - kẻ đã kết oán với mình: "Thật không sao chứ? Có phải quá liều lĩnh không? Đó là sĩ quan cấp cao từ quân khu phía Nam, chú ba tôi bảo Tống sĩ quan từng ở đặc nhiệm, tay dính máu thật đấy. Còn dặn tôi đừng chọc sĩ quan nổi giận nữa, không thì—"

 

"Mày ồn ào quá." Lộ Kiêu lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt từ lúc Tịch Triệu lên sàn không rời đi chút nào.

 

Hạ Tử Tranh thoáng ngẩn ra.

 

Không còn vẻ hung hãn lúc mới gặp, cũng chẳng giống sự ngạo mạn khi cãi nhau vừa nãy, giờ đây cậu thiếu niên tóc nâu toát ra sự điềm tĩnh và tập trung khiến người ta giật mình, tập trung đến mức gần như cố chấp.

 

Đôi mắt hổ phách kiên định nhìn dáng người cao gầy kia, không mảy may dao động, như tín đồ nhìn thần linh. Nhưng nắm tay vô thức siết chặt lại để lộ một chút lo lắng rất chân thật—không phải không tin tưởng, chỉ là cảm xúc bản năng. Tôi biết cậu đủ mạnh, nhưng không thể ngăn tôi lo lắng cho cậu.

 

Cho đến khi Tịch Triệu trên sàn bắt đầu điều chỉnh vị trí, ánh mắt đen như vô tình liếc qua đây, một nụ cười nhạt an ủi thoáng qua.

 

Nắm tay siết chặt dưới sàn dần buông lỏng, Lộ Kiêu rạng rỡ cười, vung tay hét to "Cố lên!" chẳng màng ánh nhìn xung quanh.

 

Tịch Triệu khởi động cổ tay, không đáp, nhưng rõ ràng là nghe thấy.

 

Làm nền cả ngày, vốn tin chắc vào "chiến thuật bám dính", Hạ Tử Tranh nhìn người này rồi nhìn người kia, bỗng thấy...

 

Sao giữa hai người này lại có cảm giác chẳng chen chân vào nổi thế nhỉ?

 

. . . 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.