Cảm thụ được nụ hôn tinh tế từ sau lưng truyền đến, Từ Man nằm sấp trên giường êm, dư âm của từng cơn sóng kia khiến thân thể của nàng hơi rung động, nhưng vẫn không nhịn được màn châm ngòi của Gia Cát Sơ Thanh, thân mình lại bắt đầu thấy hư không.
“Huynh… đừng…” hơi thở thều thào, trên lông mi còn đọng nước mắt, khiến Từ Man trông càng đặc biệt yếu ớt.
Gia Cát Sơ Thanh cũng biết lúc này không phải thời cơ tốt, nhưng vẫn lưu luyến để lại nhiều ấn ký hồng mai trên lưng Từ Man, mãi đến khi phát giác Từ Man sắp khóc, mới cầm y phục đã cởi một nửa của nàng kéo nhẹ lên, cẩn thận bao lại thân thể làm hắn phát cuồng kia.
“Thật xin lỗi, huynh ngày đêm đều nhớ đến muội.” Chỉnh lại tóc cho Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh dán tại bên tai nàng nói.
Từ Man khụt khịt mũi, nức nở nói: “Huynh nói 3 đến 10 ngày, nhưng hôm nay đã qua gần hai tháng, sao bây giờ huynh mới về.”
Gia Cát Sơ Thanh thương tiếc hôn lên cổ nàng, xin lỗi nói: “Dựa vào chút máu kia cũng không dễ dàng phân giải ra nguồn gốc độc tố, cho nên tốn chút thời gian, hơn nữa nguyên liệu giải độc khó tìm, mới kéo dài đến hôm nay.”
Từ Man mặc kệ thân thể xụi lơ, giãy dụa quay người lại, trên hai mắt phủ một tầng sương mù, nàng kéo tay Gia Cát Sơ Thanh, kích động nói: “Huynh là nói… là nói cữu cữu được cứu rồi?”
Gia Cát Sơ Thanh vén ra làn tóc mai hơi ẩm ướt, hôn lên đôi môi phấn nộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-thuong-vi/982571/quyen-5-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.