Mấy ngày nay Từ Man tích lửa đến sắp bùng cháy rồi, ngày ấy rõ ràng nàng đối mặt với Hoàng Tú Oánh, nàng ta cư nhiên dám làm như không thấy, còn giả khuôn giả dạng như thế rồi rời đi. Nếu không phải mấy ngày nay mẫu thân quản quá chặt, không cho nàng đến Cung học, nàng đã sớm muốn tìm Hoàng Tú Oánh tính sổ rồi. Không ngờ nha đầu chết tiệt kia lại còn có mặt mũi tới cửa bồi tội!
Từ Man vừa đi vừa nghĩ giả sử mình không được cứu, ngày sau cuộc sống sẽ thống khổ cỡ nào, còn cả sợ hãi cùng đói khát hôm ấy lúc chạy trốn bị người đuổi sát, đương nhiên cả màn đỏ sẫm chói mắt kia nữa…
Có nghĩ thế nào, lửa giận trong lòng cũng không xua đi được, nàng bảo Hương Xuân đỡ mình, lại nói với Chu Sa: “Nói với mẫu thân, đây là chuyện của nữ nhi, vẫn nên để cho nữ nhi tự giải quyết.”
Chu Sa nhún người một cái, do dự đứng thẳng lên.
Từ Man cũng không thèm quan tâm mẫu thân có phái người đến ngăn mình không, nếu mẫu thân đã không muốn cho mình đích thân đi giải quyết, thì sẽ không kêu một nha hoàn cố ý đến thông báo chuyện này cho mình.
Ra sân, lên kiệu mềm, hiện tại thân thể Từ Man vẫn còn hơi yếu, không tiện tự đi ra ngoài, vả lại nàng cũng không muốn đang lúc khí thế cao lại bại bởi Hoàng Tú Oánh. Càng đến gần cửa phủ, Từ Man cũng nghĩ ra nguyên nhân Hoàng Tú Oánh chạy tới quỳ gối trước cửa. Hiện tại vì thân thể nàng, mẫu thân vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-thuong-vi/982705/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.