Từ Man nhìn một bàn đầy đồ ăn, còn có ánh mắt soi mói của Thục Viện, cùng với Thục Mẫn như bước vào cõi tiên im lặng cầm đũa lại không đụng đũa. Mấy cô nương thế gia chung quanh, vì biểu hiện của các công chúa, nên cũng không dám ăn nhiều lắm, thậm chí lúc nói chuyện, đều quay đầu đi, hạ thấp thanh âm. Nơi này ngoại trừ Thục Gia và Tưởng Nhị cô nương ra, sợ là không có mấy người thoải mái ăn, thật không biết họ còn khăng khăng tới đây làm gì.
Nhàm chán nhấp một muỗng canh vịt xé, vì hiện tại không đúng mùa, cá bạc chưa đủ béo, cho nên điều Thục Viện mong đợi tất nhiên là không thể thực hiện, bảo sao vừa rồi nàng ta liên tục bắt bẻ. Kỳ thật Từ Man cảm thấy canh vịt xé ăn cũng ngon, trong canh có cho thịt vịt nướng băm nhỏ, hạt ngô, măng, nấm và chân giò hun khói đều được thái hạt lựu, còn thả một ít quả cẩu kỷ mùi vị rất ngon, mặc dù không hiếm lạ bằng canh cá bạc, nhưng ăn ngon, Từ Man trước nay chẳng hề phân biệt giàu nghèo.
* quả cẩu kỷ: Quả Câu kỷ dùng làm thuốc cường tráng chữa chứng tiêu khát, lưng và chân suy yếu, chuyên chữa về bệnh mắt do suy dinh dưỡng; cũng dùng làm hạ đường huyết. Thường dùng ngâm rượu. Vỏ rễ dùng làm thuốc giải nhiệt, mát huyết, chữa ho, ho ra máu. Lá dùng làm rau ăn (Rau khởi) có nhiều tác dụng.
Bất luận là Kiến Khang hay là Nam Kinh sau này, rất nhiều món ăn ở kinh đô đều dùng thịt vịt làm món
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-thuong-vi/982711/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.